Ta Gặp Nhau Là [...] – Chương 6

Trả lại tương lai khỏe mạnh về tâm sinh lý và sinh hoạt vợ chồng vô cùng tuyệt vời sao?

 

Trong mắt chủ tịch Dương phủ sương tựa mặt hồ tràn đầy váng băng lạnh đến nổi có thể đông chết người, nheo mắt như chế giễu rồi dùng giọng trịch thượng hỏi bác sĩ Châu.

 

"Có thể chữa khỏi thật sao?"

 

Tú Lâm kiên trì dốc hết kiến ​​thức học từ trường y mà kết luận, "Dùng kỹ thuật tiên tiến nhất của y học hiện đại nhất định sẽ trị tận gốc, trị tận gốc, cứ tin tưởng vào tiến bộ của y học hiện đại."

 

Dương Khôi đột nhiên mỉm lùi về một bước để lại một khoảng cách giữa hai người. Cũng không biết trong suy nghĩ của ta lúc này là vui hay buồn, Tú Lâm vẫn nhân cơ hội bầu không khí có chút hoà hoãn nghiêm túc một lần nữa giải thích thêm.

 

“Thật ra, tôi không có với ai về bệnh của … “

 

“Bệnh của tôi? Chỉ vừa khám chưa mười phúc sao biết tôi bị yếu sinh lý mà vội vàng kết luận? Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày hôm qua vẫn chưa siêu âm xong đã chạy mất dép."

 

Đôi đồng tử đen huyền sâu thẳm như điểm xuyến bằng mực của chủ tịch Dương khóa chặt vào đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của bác sĩ Châu. Đây có lẽ là nguyên nhân nữ bác sĩ có chút bối rối, Tú Lâm không chịu thua vẫn cố gắng tranh luận, người ta còn nước thì còn tác mà, tác đến chừng nào hết nước mới thôi.

 

“Anh Dương, trước khi khám bệnh, tất cả các bác sĩ điều sẽ xem qua hồ sơ bệnh nhân để biết họ cảm thấy cơ thể mình thế nào và xem chẩn đoán của bác sĩ đã khám trước đó, rõ ràng trên hồ sơ bệnh án của có ghi bị rối loạn cương dương. Với lại mỗi ngày tôi có rất nhiều việc trong bệnh viện cần phải xử lý cho nên chuyện hôm qua tôi không nhớ rõ lắm, hôm qua người rời đi trước là mà?"

 

Tú Lâm ngẩng đầu một lần nữa thẳng vào đôi mắt lạnh lùng hung ác của người đàn ông, khoảng cách gần như lại ra điều bất thường hiện hữu, đó là ánh mắt của chủ tịch Dương và bác sĩ Châu càng càng thấy giống nhau. Riêng Tú Lâm thì càng ánh mắt của chủ tịch Dương càng thấy đôi mắt giống như ánh mắt đáng của con trai mình. À không, chỉ là con trai nuôi thôi. Nhìn một lúc thì thấy đáng lâu lại thực sự không dám thẳng vào ánh mắt chết người của ta. Tú Lâm dùng bàn tay trắng nõn của mình nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của người đàn ông kéo kéo một cái.

 

“Nếu Dương có thời gian, hôm nay hãy để tôi kiểm tra lại xem như bù cho ngày hôm qua, để có kết luận chính xác thực sự có bị bệnh yếu sinh lý hay không. Thật ra… Chỉ trong vài giây đã xuất tinh thì, cũng rất đáng lo ngại… "

 

Dương Khôi tròn mắt nhíu mày Tú Lâm.

 

Vốn dĩ tôi đã xuất ra ngay lập tức khi bàn tay của chạm vào khiêu khích quá mức, tôi là trai tân, bị ánh mắt phụ nữ chằm chằm còn sờ vào chỗ nhạy cảm như thế thì sao kiềm chế , tôi không phải bị yếu sinh lý.

 

Nhìn thấy ánh mắt của Dương Khôi càng trở nên u ám, Tú Lâm sợ chủ tịch Dương thực sự sẽ đổ lỗi cho về việc rò rỉ thông tin bệnh của . Danh tiếng của một bác sĩ rất quan trọng, nếu chuyện này truyền ra nhất định sẽ bị viện trưởng cho thôi việc, tương lai muốn xin vào một bệnh viện tốt để sẽ không dễ dàng, cuộc sống sau này coi như không thể ngóc đầu. Tú Lâm cắn môi liếc chủ tịch Dương một cái. Mặc dù người đàn ông ngồi trước mặt vẫn đang mỉm nụ đó không chạm đến đáy mắt ta, qua mấy giây lại nhướng mắt lên chăm , cảm giác ngột ngạt này khiến Tú Lâm cảm thấy thời gian trôi qua dài vô tận.

 

Dương Khôi đột nhiên ngưỡng người về phía trước đến gần hơn, với cánh tay mảnh khảnh của Tú Lâm thì cho dù thế nào cũng không thể chống cự lại sức lực của một người đàn ông. Cô chỉ còn cách quay đầu đi để tránh hơi thở nam tính quá nóng bỏng của chủ tịch Dương đang phả vào mặt mình, đang ở rất gần , mỗi lời đều mang theo hơi thở phả vào mặt như đang muốn hôn . Chủ tịch Dương khó chịu khi mình bị lơ, từ phía sau đoạt lấy cây bút trên tay Tú Lâm, một tay khác móc lấy vòng eo thon của nữ bác sĩ khiến dán sát vào người hơn.

 

“Anh… Anh muốn gì?” Tú Lâm tay chân luống cuống, còn ánh mắt của Dương Khôi lại có chút mơ hồ cùng nguy hiểm, đó là sự áp bức mãnh liệt không thể chịu nổi.

 

Trước sự ngạc nhiên của bác sĩ Châu, chủ tịch Dương bắt đầu dùng cây bút vừa đoạt viết lên chiếc áo khoác trắng tin của Tú Lâm. Mà nơi ta viết ra những dòng chữ ấy cờ lại chính là phía trên ngực mềm mại của . Chẳng lẽ ta định trả lại cho mình sự sỉ nhục mà ta phải gánh chịu ngày hôm qua sao? Tú Lâm lo lắng nghĩ thầm. Cô loay hoay muốn chạy trốn lại bị người đàn ông giữ chặt, ta dùng tay trái khóa ở sau thắt lưng không thể nhúc nhích, tư thế nhạy cảm này lập tức khiến mặt đỏ bừng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, ta còn giơ chân cố ý đẩy bộ phận quan trọng của người đàn ông chạm vào mông Tú Lâm giật mình rung lên.

 

Anh ta?! Đang cái quái gì ?

 

Tú Lâm không ngờ một người đàn ông có tiếng tâm và đại vị trong xã hội lại có hành thô thiển như , Tú Lâm cũng không chịu thua, co chân dùng đế giầy đá mạnh ra phía sau, sau đó dẫm lên chân Dương Khôi. Chủ tịch Dương dễ dàng tránh đòn tấn công của bác sĩ Châu. Tú Lâm tức giận cúi đầu liếc áo của mình, trên đó có dòng chữ ghi rõ địa chỉ nơi ở của chủ tịch Dương.

 

"Không phải muốn khám lại sao? Chiều nay đến địa chỉ này, tôi chờ." Giọng điệu của người đàn ông rất bá đạo, đôi mắt thâm thúy sáng ngời hừng hực lửa nóng đầy khiêu khích.

 

Nói xong, chủ tịch Dương mới chịu buông người ra. Không thể chịu sự sỉ nhục, Tú Lâm vội vàng cởi áo khoác ném vào mặt ta.

 

“Bệnh viện của chúng tôi đối xử với tất cả bệnh nhân điều như nhau, khám bệnh ở khoa tiết niệu tất nhiên không thể che đậy, Dương, nếu thẹn thùng thì đừng đến đây khám bệnh, tôi không phải là bác sĩ gia đình nên không thể đến nhà khám riêng cho .”

 

“Bác sĩ Châu, muốn đến nhà tôi hay chờ nhận thư của luật sư?” Dương Khôi uể oải ngồi trên sô pha, bàn tay thon dài nghịch cây bút.

 

Khóe môi Tú Lâm giật giật, nâng mắt chủ tịch Dương, "Thư của luật sư? Anh muốn kiện tôi tung tin tức về bệnh tổn thanh danh của ? Nực , vừa rồi cưỡng ép dùng búp viết lên ngực tôi, tôi còn chưa kiện đó.”

 

"Áy chà, đó là ngực của sao? Thật là không nhận ra nha. Xin lỗi bác sĩ Châu, tôi thấy đó là nơi bằng phẳng nhất trên toàn bộ cơ thể của cho nên mới viết lên."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...