Ta Gặp Nhau Là [...] – Chương 40

Những vết rạn da do mang thai năm năm trước mặc dù hiện tại đã không còn rõ ràng, nó thực sự vẫn còn tồn tại để đánh dấu Châu Tú Lâm đã từng một lần trong đời sinh con.

 

Tú Lâm nắm lấy tay Dương Khôi nhỏ giọng, "Đây là dấu vết còn sót lại khi tôi sinh bé cưng, tôi không lừa , đối với một người cao quý thích sự thuần khiết trong trắng và sạch sẽ của một người phụ nữ như trong tiêu chuẩn lựa chọn trước khi hẹn hò, thì tốt nhất nên điều tra lai lịch của đối phương một cách kỹ càng hơn. Nếu không cẩn thận sẽ lại thêm vài lần thất vọng thì không tốt lắm đâu."

 

Dương Khôi cúi đầu bàn tay mình đang Tú Lâm nắm lấy đặt lên những vết rạn da trên bụng , không rút tay về, đầu ngón tay có chút mát lạnh của đáp xuống vết rạn rồi lưu lại rất lâu. Không khí trong căn phòng như dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở gần gũi của hai người. Hành của Tú Lâm chẳng qua chỉ muốn cố đẩy người đàn ông không bao giờ sẽ thuộc về mình ra xa hơn, khiến ta thất vọng và không còn mơ tưởng hay theo đuổi nữa.

 

Hai người im lặng hơn mười phút, Tú Lâm lúc này lấy tay Dương Khôi ra, khom người nhặt chăn dưới đất lên nhanh chóng quấn ̣i.

 

“Anh đi đi!” Tú Lâm .

 

Khi ấy ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt vô cảm và lạnh lùng liền trở lại. Tú Lâm có một đứa con trai điều này nằm ngoài dự đoán của Dương Khôi. Dựa theo năng lực điều tra của Đình Bảo, nếu muốn tra ra tin tức chi tiết về quả thật không khó, vì sao ta lại không tra ra Tú Lâm đã từng mang thai và sinh con. Từ điểm này mà , nếu như Tú Lâm không có gia cảnh bí ẩn nhất định Dương Khôi sẽ không tin. Anh cảm thấy rất có khả năng Châu Bá Cường thật sự có liên quan đến chuyện này. Có lẽ vì muốn dấu kính chuyện con mang thai hoan và sinh con nên ông ta đã huỷ bỏ hết những manh mối liên quan đến Châu Tú Lâm để tránh tai tiếng. Nhưng không ngờ Châu Tú Lâm lại thẳng thắn tự thừa nhận mình đã từng mang thai và sinh con khi chưa tốt nghiệp cấp ba, ấy dường như không hề có ý định bảo vệ danh tiếng cho bản thân và ba mình thì phải? Nếu để ông Cường biết có khi bị tức chết chứ chẳng chơi. Phụ nữ rõ ràng chỉ hành theo cảm tính khi giải quyết mọi việc, trong khi đàn ông lại theo lý trí hơn.

 

Xem ra cách giải thích hợp lý duy nhất bây giờ chính là người phụ nữ trước mắt này không hề muốn tới gần hay tiếp cận chủ tịch Dương, cũng không muốn lợi dụng mối quan hệ mình là con của doanh nhân Châu Bá Cường để tiếp cận . Nên biết, trong những mối quan hệ thì quan hệ giữa nam và nữ là mối quan hệ nguy hiểm nhất và là mối quan hệ dễ lầm đường lạc lối nhất. Nhưng kế hoạch đẩy chủ tịch Dương ra xa của Tú Lâm đã thật sự bị sản, mà nó càng kéo người đàn ông này lại gần hơn. Lúc này Dương Khôi nắm lấy bàn tay Tú Lâm khi đang định xoay người rời đi, dùng lực rất mạnh kéo vào lòng ôm lại, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy vai người phụ nữ rồi nhẹ nhàng ấn đầu vào trong lồng ngực mình. Hơi thở nồng đậm của người đàn ông trong nháy mắt lấp đầy toàn bộ hô hấp, Tú Lâm vốn tưởng rằng sẽ quay người đóng sầm cửa rồi bỏ đi, lúc này thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

 

Giọng trầm ấm đầy nam tính của Dương Khôi vang lên trên đỉnh đầu Tú Lâm một cách rất nhẹ nhàng và đầy cảm, như đang bày tỏ nỗi lòng thương vô cùng chân thành.

 

“Nếu không thể người đàn ông đầu tiên của em, thì có thể người đàn ông cuối cùng của em không?”

 

Nhịp tim không thể khống chế , nó loạn nhịp thật rồi. Tú Lâm đứng yên bất sau khi nghe lời này thốt ra từ miệng Dương Khôi, câu khá quen tai dường như đã từng nghe ai đó với mình như thế, cùng với đó là một cái ôm ấm áp an tâm trong lồng ngực mà rất lâu rồi không nhớ rõ, dường như đã rất lâu... Người phụ nữ trong vòng tay cứng đờ không cử , Dương Khôi nhẹ nhàng buông ra, hơi khom người ôm lấy vai , lúc này Dương Khôi thấy hai mắt Tú Lâm đỏ hoe. Đã quen với việc mình phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, đột nhiên hôm nay lại một người đàn ông rằng ta muốn là người đàn ông cuối cùng trong đời , Tú Lâm không thể kìm đến nỗi nước mắt cứ chảy xuống một cách âm thầm. Khi thấy Tú Lâm với đôi mắt ướt át và gương mặt đỏ bừng, Dương Khôi hốt hoảng tay chân luống cuống không biết phải sao.

 

“Sao em lại khóc?” Anh cau mày chằm chằm nhỏ trước mặt, “Cảm như sao?”

 

Tú Lâm sửng sốt nhận ra mình đang khóc, đưa tay lau đi nước mắt sau đó ngẩng đầu mỉm Dương Khôi, “Anh… ra ngoài đi!”

 

Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông kéo về phía cửa, bất chợt chiếc chăn bông quấn trên người rơi xuống, cũng không quan tâm, lúc này chỉ muốn Dương Khôi ra ngoài, không thể yếu đuối đến bật khóc nước mắt dàn dụa trước mặt ta . Tuy nhiên, ngay khi Dương Khôi bị kéo đến cửa và đẩy ra ngoài thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Tú Lâm và Dương Khôi cùng lúc nhau.

 

Người đứng ngoài cửa chẳng lẽ là…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...