Đối mặt với hành trẻ con của Tú Lâm, Dương Khôi lập tức mỉm .
"Muốn cởi đồ thì cứ ra, sau này không cần vòng vo gì, chỉ cần là em muốn, nhất định theo."
Dương Khôi bình tĩnh sau đó cũng cởi áo ngoài, dùng ngón tay mảnh khảnh vén cúc áo sơ mi lên để lộ khuôn ngực săn chắc. Tú Lâm chằm chằm Dương Khôi không chớp mắt.
“Tôi muốn mau cút ra ngoài, ra ngoài cho tôi.”
Nụ thâm thúy của người đàn ông từ cổ họng thoát ra, “Hahahaha… Anh biết em đang rất nóng lòng, không ngờ lại nóng nảy như ."
Chỉ trong chớp mắt Dương Khôi đã bế người phụ nữ còn chưa kịp phản ứng lên, trực tiếp bế lên chiếc giường lớn mềm mại phía sau lưng, ánh mắt đen kịt người phụ nữ có vóc dáng cùng gương mặt không hề khác biệt so với người trong lòng mình.
"Nói cho biết, em muốn tư thế nào? Anh sẽ chiều em hết." Dương Khôi lời khiêu khích vào lỗ tai Tú Lâm.
"... "
Tú Lâm mở to mắt khuôn mặt người đàn ông kề sát bên, đôi mắt sâu thẳm của ta thật sự rất thu hút, còn có đôi môi rất gợi cảm chỉ thôi đã có cảm giác cực kỳ mềm mại. Tú Lâm chớp chớp mắt lấy lại bình tĩnh.
"Anh Dương, tôi có trai rồi, nếu trai của tôi trở về thấy cảnh này thì..."
"Vậy cho ta biết là em và muốn chuyện thân mật với hơn với ta." Dương Khôi cướp lời Tú Lâm
"..."
Đã từng nghe có người muốn gian dâm, chứ chưa từng nghe có người bị ép gian dâm bao giờ!
Trong lúc này, đôi tay trắng nõn của Tú Lâm quấn lấy cà vạt của Dương Khôi sau đó kéo cổ ta sát lại gần mình, khóe môi nhếch lên Dương Khôi.
"Tôi sợ trai của tôi quay lại thấy cảnh này sẽ chết ."
“Anh ta sẽ không vì một người phụ nữ chỉ mới giả hai ngày mà ra tay người, em đừng có ngây thơ quá như .”
Tú Lâm muốn cho Dương Khôi thực sự nghĩ rằng Nguyễn Vũ là trai của . Nhưng từ lần đầu tiên gặp Tú Lâm, Dương Khôi đã gọi cho Đình Bảo, một điều tra viên cũng là thân của tìm hiểu thông tin toàn diện về hoàng cảnh xuất thân với những người có liên quan đến Châu Tú Lâm. Tuy nhiên, ngoài việc phát hiện ba là Châu Bá Cường một đại gia nổi tiếng trong giới kinh doanh, và có một người em bất đắc dĩ là Châu Thuỷ Tiên thì không tìm thấy bất kỳ thông tin nào cho biết Châu Tú Lâm hiện đang có trai. Nguyễn Vũ là bác sĩ mới vừa chuyển tới bệnh viện chưa lâu, ta thật sự không có ý định giả vờ trai để giúp Châu Tú Lâm, chỉ có người phụ nữ ngu ngốc trước mặt mới cho rằng Nguyễn Vũ sẵn lòng giúp đỡ mình vô điều kiện. Đã là đàn ông, một là lợi dụng hai là thật sự chứ không có lý do thứ ba. Sẵn lòng giúp đỡ một sao? Trừ phi ta thật sự bị yếu sinh lý cần trị bệnh cho.
Tú Lâm lạnh lùng trừng mắt Dương Khôi, "Anh điều tra tôi? Anh biết bác sĩ Vũ không phải trai của tôi từ khi nào? Nhưng cho dù là đi nữa, ngày hôm trước ta không phải trai của tôi, sao có thể khẳng định ngày hôm sau ta không thể không là trai của tôi?"
Dương Khôi đứng dậy khỏi người Tú Lâm, "Hai ngày trước đã cầu em đưa ra lựa chọn. Nếu em không đến gặp vào lúc 6:30, sẽ coi đó là sự đồng ý của em với lựa chọn ở lại bệnh viện, em đã chọn đến nhà . Châu Tú Lâm, đó là lựa chọn của chính em."
"Tôi chưa bước vào nhà nên không có nghĩa là tôi đồng ý. Tôi đã đợi ở cửa nhà gần ba tiếng đồng hồ đã không về nhà. Tôi gọi cho thì người nghe điện thoại lại là Châu Thuỷ Tiên, biết ta đã gì không?"
Dương Khôi rót ly rượu đưa lên môi định uống bị Tú Lâm giật lấy ly rượu trong tay đưa lên miệng một hơi uống cạn, cho đến khi hơi rượu nóng bỏng kích thích dạ dày cả người nóng rang, Tú Lâm mới lấy hết dũng khí Dương Khôi :
"Cô ta “A lô, tìm Khôi phải không? Anh à, đừng có loạn nữa, mau nghe điện thoại trước đi, có người tìm này." Rõ ràng và ta đang… “
Tú Lâm phì , “Này, xem tôi có giống một người qua đường không? Người qua đường đó vừa vặn ngồi đợi suốt ba tiếng đồng hồ đến chân tê run rẩy đứng cũng không đứng vững, cũng bởi vì tôi là người qua đường trong trái tim , đúng không? Cho dù tôi chỉ là một bác sĩ điều trị tôi vẫn là một người phụ nữ, tôi cần công việc này tôi cần tôn trọng hơn… Anh Dương, đã quen ăn sơn hào hải vị nên thỉnh thoảng muốn thử một ít cháo trắng đạm bạc ví dụ như tôi chẳng hạn! Có đúng không? Nhưng đáng tiếc đã là cháo trắng thì chỉ nhạt nhẽo lại không có mùi vị gì, thử qua một lần sẽ thấy mất luôn khẩu vị đó biết không?”
Sau khi nghe Tú Lâm hết những ấm ức trong lòng, Dương Khôi im lặng, một lúc sau cầm áo khoác của Tú Lâm lên, từ trong túi áo lấy điện thoại di ra đưa cho .
“Mở khoá.”
Tú Lâm không biết Dương Khôi muốn gì cũng đưa tay bấm mật khẩu mở máy cho ta. Dương Khôi dùng điện thoại của Tú Lâm gọi vào số máy của mình rồi đưa nó lên trước mặt . Ngay khi thấy dòng chữ hiện lên trên điện thoại báo có cuộc gọi đến, Tú Lâm hoàn toàn ngây người.
Bạn thấy sao?