Ta Gặp Nhau Là [...] – Chương 34

Trốn chạy vào một cánh tay quen thuộc, Tú Lâm căn bản không biết hôn vì chưa từng hôn, nụ hôn dày đặc của người đàn ông khiến gần như không thở nổi. Một đôi tay nhỏ bé áp vào lồng ngực Dương Khôi cố dùng sức đẩy ra. Người đàn ông như rất quen thuộc chạm vào đôi môi đỏ mọng của vừa cẩn thận vừa dịu dàng, nụ hôn thật sâu lưu luyến kéo dài như vô tận. Hôn sâu khiến đầu óc Tú Lâm trở nên trống rỗng không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể chịu đựng sự dịu dàng ngọt ngào này một cách thành thật. Nhưng Dương Khôi chưa cho Tú Lâm thời gian để dừng lại, chế trụ gáy nụ hôn nóng rực dài thêm. Điên cuồng và sâu sắc, hận không thể đem đầu lưỡi cùng răng nanh vói vào trong khoang miệng, đem hết thảy lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ huyết nhục hoà hợp với nhau thành một thể không xa rời.

 

Nguyên lai là như thế, là !

 

Dương Khôi phát hiện thân hình người trong lòng cơ hồ xụi lơ không kháng cự nữa, cho khát vọng cùng tác cầu vài năm nhung nhớ kia trở nên kích như muốn cắn nuốt môi người phụ nữ này, bàn tay vuốt ve sống lưng Tú Lâm không thể dừng lại.

 

Một cái hôn này liền dài như một thế kỷ.

 

Tú Lâm cảm thấy toàn thân sắp như ngạt thở, rốt cuộc cũng buông ra, trên mặt Tú Lâm đã đỏ ửng, không ngừng hít thở. Nếu không phải Châu Thuỷ Tiên đang bằng ánh mắt đầy sát khí thì có lẽ Tú Lâm đã đẩy Dương Khôi ra và bỏ chạy.

 

Thua một lần không hẳn lại thua, Tú Lâm lấy lại bình tĩnh, mỉm đưa tay lau miệng rồi cố ý nháy mắt với Châu Thuỷ Tiên một cái.

 

“Chỉ là trò chơi thôi mà, đừng quá coi trọng.”

 

Kỳ thực, những gì Tú Lâm với Châu Thuỷ Tiên cũng là để cảnh cáo chính mình, chỉ là một trò chơi mà thôi, đừng vào ánh mắt say mê và hành dịu dàng của người đàn ông khi hôn mà cho rằng ta có cảm với mình, có lẽ ta chỉ muốn thử cảm giác hôn một nữ bác sĩ khoa tiết niệu, cũng có thể ta đang muốn trêu chọc theo một cách riêng biệt của ta.

 

Cuộc chơi vẫn tiếp tục bên lửa trại, trò chơi tối nay dường như chỉ thuộc về Dương Khôi và Tú Lâm, hai người giống như đối thủ của nhau lại giống như hai người nhau đang chơi trò trốn tìm dưới ánh mắt của mọi người. Đến phiên Dương Khôi, không biết câu hỏi rút ra là gì, chưa kịp đọc câu hỏi đã chọn uống bia để không phải gì hay trả lời bất cứ câu hỏi nào. Không hiểu sao Dương Khôi lại muốn lựa chọn giống như Tú Lâm, chỉ vì cầu đưa ra cho là “hôn người ngồi bên trái trong một phút” và người ngồi bên trái của Dương Khôi cờ lại là Châu Thuỷ Tiên. Anh thà chịu uống bia còn hơn hôn ta trước mặt Tú Lâm.

 

Khi biết cầu dành cho Dương Khôi, Tú Lâm đột nhiên có hứng thú, hai tay chống cằm vui vẻ Dương Khôi cùng Châu Thuỷ Tiên. Hầu như không có tiếng vỗ tay, không khí hồi hộp trong im lặng. Nhưng mà, người hưng phấn hơn tất cả lúc này rõ ràng chính là Châu Thuỷ Tiên, vẻ mặt nghiêm túc cả mang theo một tia ngượng ngùng, nhích lại gần Dương Khôi một chút muốn đợi chủ hôn mình. Đây là lần đầu tiên Tú Lâm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Châu Thuỷ Tiên, khóe môi càng cong lên hứng thú. Không biết có phải hay không bởi vì ánh mắt của Tú Lâm quá rõ ràng cho nên mới thu hút toàn bộ lực ý của Dương Khôi.

 

Muốn tôi hôn người khác lắm sao? Nhưng mà, ngoài em ra tôi không thể hôn ai nữa.

 

Lúc này Dương Khôi đột nhiên đứng dậy, đi vào chỗ giữa Tú Lâm và Nguyễn Vũ rồi tùy ý ngồi xuống, sau đó cúi người hướng Tú Lâm lắc lắc tờ giấy trong tay. Khi Dương Khôi thay đổi vị trí thì Tú Lâm hiển nhiên trở thành người phụ nữ ngồi bên trái của , và người nên hôn say đắm trong một phút lúc này lại là .

 

Trong nháy mắt như có dự cảm không tốt, Tú Lâm vội vàng đứng dậy cầm theo ly rượu trắng mỉm với Tạ Minh Quang, “Trưởng khoa, lần này dẫn chúng tôi ra ngoài du lịch thật sự rất vất vả, tôi kính .”

 

Nói xong cũng không quan tâm Tạ Minh Quang có nhận hay không Tú Lâm đã ngẩng đầu uống cạn hết ly rượu.

 

Vân Anh không thể không sang Nguyễn Vũ bên cạnh, lắc đầu với , "Bác sĩ Châu không giỏi uống rượu đâu."

 

Vân Anh và các đồng nghiệp, những người đã ở bên cạnh việc cùng Tú Lâm nhiều năm có hơi sốc khi thấy huống này.

 

"Bia thì có thể , rượu này thì..."

 

Vân Anh còn chưa xong, Tú Lâm đã gật gù không lời nào mà quay người lảo đảo đi về phía chỗ ngồi. Nguyễn Vũ Tú Lâm bước chân loạng choạng như sắp ngã, liền đứng dậy nắm lấy cánh tay .

 

“Để đưa em về phòng.”

 

Tú Lâm vẫy tay, “Tôi không sao, chúng ta chơi tiếp đi, lát nữa tôi sẽ tự về."

 

Mọi người thấy Tú Lâm đã say nên khuyên về nghỉ sớm, lúc này Dương Khôi cũng đã rời đi bỏ lại Châu Thuỷ Tiên, ta chạy đuổi theo không thấy người đâu nên đành quay trở về một mình. Tú Lâm quay đầu không muốn trở về mà muốn ở lại thêm chút nữa, chuyện với Vân Anh và Nguyễn Vũ cùng các đồng nghiệp khác rất vui vẻ. Lúc đầu uống mấy chai bia, cuối cùng là một ly rượu trắng khi mời Tạ Minh Quang, hiện tại lại uống một hơi thêm một ly rượu trắng.

 

Cuối cùng tiệc cũng tan ai về phòng nấy, Nguyễn Vũ ngỏ ý muốn đưa Tú Lâm về phòng từ chối rằng mình rất tỉnh táo và có thể tự về . Trên đường trở về phòng, Tú Lâm loạng choạng đi đến hành lang dài sau đó lấy thẻ ra xem số phòng. Sau khi quẹt thẻ mở cửa, còn chưa kịp bật đèn đã lao thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại, lại vô rơi vào lồng ngực một người khá quen thuộc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...