Ta Gặp Nhau Là [...] – Chương 33

Toàn thân Tú Lâm như bị sét đánh, người đàn ông vẫn không rời mắt mà chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của , lần đầu tiên họ gặp nhau trong phòng khám của , và ta đã xuất ra… Ngoài ý muốn, chẳng lẽ đó là lần đầu tiên của chủ tịch Dương sao? Trong nháy mắt đầu óc Tú Lâm tràn ngập hình ảnh gợi cảm của Dương Khôi ngày hôm đó. Tú Lâm sợ rằng cứ tiếp tục về vấn đề này mọi người xung quanh sẽ hiểu lầm, vì lập tức chủ mọi người một lượt rồi xua tay giải thích.

 

“À, tôi nhớ rồi, Dương lần đầu tiên đến phòng khám bệnh của tôi, bởi vì lần đầu ấy đến khám khoa nam tiết niệu, nên ấy không kìm chế ấy mà! Chuyện có chút tế nhị… Hahaha… ”

 

Vừa rồi mọi người vẫn còn hứng thú khi nghe câu trả lời của chủ tịch Dương, vốn tưởng rằng bọn họ có thể nghe tin tức độc quyền gì đó về mối quan hệ thầm kín của hai người này, khi nghe Tú Lâm giải thích rõ ràng thì mất hết hứng thú, sau đó mọi người cầu tiếp tục trò chơi. Thấy mọi người không quan tâm nữa nên Tú Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay khi nghĩ mình cuối cùng đã thoát khỏi thảm họa thì chai bia không phụ lòng mong đợi của mọi người lại chỉ vào . Nguyễn Vũ nhíu mày muốn vươn tay di chuyển chai bia, chai bia đã cố định tại chỗ giống như nó có ác cảm với bác sĩ Châu . Tú Lâm nghiến răng, không còn cách nào khác ngoài việc một lần nữa phải trả lời câu hỏi, lần rút thăm này thậm chí còn biến thái hơn, ngay khi Tú Lâm chuẩn đọc câu hỏi thì Dương Khôi đã đưa tay đoạt lấy tờ giấy trong tay ném vào đống lửa trước mặt trước sự ngỡ ngàn của mọi người, Châu Thuỷ Tiên ngồi bên cạnh Dương Khôi đã thấy nội dung câu hỏi.

 

Thuỷ Tiên Tú Lâm nhướng mày, ta cố ý lớn, "Không biết bác sĩ Châu và bác sĩ Vũ một tuần gặp nhau bao nhiêu lần? Đừng tôi như , đó cũng là câu hỏi của trò chơi này nha. Bạn đã gặp trai của mình một tuần bao nhiêu lần?"

 

Tú Lâm Nguyễn Vũ với vẻ áy náy, thật xin lỗi, ngay từ đầu không nên lôi vào chuyện này, bây giờ thấy Châu Thuỷ Tiên cố muốn chuyện với mình, Tú Lâm không muốn ảnh hưởng đến Nguyễn Vũ nên quay đầu lại với Tạ trưởng khoa.

 

"Một chai bia."

 

Tạ Minh Quang đưa qua chai bia trừng đã mở nắp cho Tú Lâm, Tú Lâm nhận lấy đưa lên miệng uống một hơi. Tú Lâm ngồi ở giữa, bên phải là Nguyễn Vũ và bên trái là Dương Khôi. Cô chai bia trước mặt đã uống hết, xấu hổ :

 

“Không bằng tự mình mình!”

 

Hơi thở người phụ nữ lúc này có mùi cồn, gương mặt đỏ hồng ánh lửa phản chiếu càng thêm rõ nét, đôi môi đỏ khô khốc liếm nhẹ để giảm bớt sự khô nóng do nhiệt phát ra từ bia vừa uống, ấy lúc này càng thêm quyến rũ trước mắt những gã đàn ông có tâm tư. Chủ tịch Dương mặt mày có chút đen, Tạ trưởng khoa lập tức nhiệt lên tiếng.

 

"Bác sĩ Châu, không thể như thế . Trò chơi này có quy tắc của nó cho nên chúng ta phải tuân theo quy tắc!"

 

Lại một lần nữa cái chai chỉ đúng trúng Tú Lâm, lại đưa tay rút một lá thăm, lần này vừa mở ra Tú Lâm đã bị sặc nước miếng của chính mình. Cô lập tức muốn ném tờ giấy vào đống lửa Dương Khôi đã kịp chụp lấy và mở nó ra, khi đọc xong, Dương Khôi nhếch mép , nội dung trong tờ giấy ghi rõ ràng “Hãy hôn một người ngồi cạnh một cách cuồng nhiệt nhất có thể.”

 

Châu Thuỷ Tiên đương nhiên cũng thấy nội dung tờ giấy đó ghi cái gì, chắc chắn Dương Khôi sẽ không để Tú Lâm hôn Nguyễn Vũ trước mặt mọi người, bản thân Châu Thuỷ Tiên càng không muốn thấy Tú Lâm vì theo cầu mà thật sự hôn Dương Khôi một cách cuồng nhiệt, nên ta rất kịp thời tránh đi, “Chỉ là một trò chơi thôi, Tạ trưởng khoa không cần quá nghiêm túc như. Nếu bác sĩ Châu đã không muốn thì chúng ta không thể ép buộc người khác theo ý mình , đúng không?"

 

Lúc này giọng điệu của Tú Lâm lại nghiêm túc, mỉm Nguyễn Vũ, sau đó với mọi người, "Đã chơi thì phải chịu chứ… "

 

Tú Lâm còn chưa xong, ánh mắt sắc bén của Dương Khôi lúc nào cũng tập trung vào tất nhiên thấy ánh mắt vừa rồi của Tú Lâm sang Nguyễn Vũ. Lông mày Dương Khôi nhíu lại, một đôi mắt đen tràn đầy trêu chọc chính mình.

 

Em ta nghĩa là người em chọn hôn sẽ là ta chứ không phải , em ghét đến thế sao? Châu Tú Lâm.

 

Tất cả các đồng nghiệp xung quanh đều ó, khi Tú Lâm bị đẩy đến đỉnh điểm và quay Nguyễn Vũ, không chọn hôn ai cả mà chọn bị . Dương Khôi đột nhiên kéo quay mặt mình.

 

"Sao em lại chịu thay vì đúng như cầu? Em có thể uống bao nhiêu?"

 

Em có thể hôn mà. (Nhưng lời này khó có thể ra.)

 

Tú Lâm chăm chăm Dương Khôi, mỉm một cái cố ý chủ ép đến gần hơn, mặt đối mặt, Dương Khôi không ngờ Tú Lâm lại kề sát mặt mình, khoảng cách giữa hai người không quá một gang tay, người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị lúc này như khúc gỗ không dám trước ánh mắt của người phụ nữ mà luôn muốn ôm vào lòng thương che chở. Mặc dù đang ngồi Dương Khôi vẫn cao hơn so với Tú Lâm rất nhiều, eo lưng người đàn ông thẳng tắp như chờ đợi một hành thân mật nhỏ từ ấy.

 

Tú Lâm biết Dương Khôi không muốn tự khó mình khi phải uống nhiều bia, tuy biết uống bia quả thật không thể uống nhiều, càng uống nhiều dạ dày có khả năng sẽ bị đau vì Tú Lâm có tiền sử bị viêm dạ từ trước, và sáng hôm sau khi thức dậy đầu cũng sẽ rất đau, rất khó chịu. Nhìn Dương Khôi một lúc Tú Lâm không gì mà quay đi, chỉ khẩy mọi người :

 

“Bạn của chủ tịch Dương đang ở đây nha, tôi thật sự rất khó xử!... Nếu… ”

 

Tú Lâm còn chưa xong thì đôi môi ấm áp của Dương Khôi đã lướt qua gò má , vội vàng tìm đến đôi môi đỏ mọng của Tú Lâm mà hôn lên. Bàn tay kéo nhẹ cằm người phụ nữ qua khiến nụ hôn thêm kín kẽ.

 

Tôi đã muốn hôn em từ rất lâu, từ giây phút đầu tiên tôi thấy em, tuy đó chỉ là sự giống nhau giữa hai người phụ nữ tôi thật sự rất muốn điều đó với em. Nếu không phải sáng nay Châu Thuỷ Tiên đột ngột xuất hiện khi em ngã xe đạp thì tôi đã có thể hôn em ngay lúc đó. Người ta chỉ thấy thật rõ ràng bằng trái tim, cái cốt yếu thì con mắt không thể thấy, và tôi thấy em trong trái tim tôi.

 

Kí ức của con người rất kì diệu, khi những cảnh tượng giống nhau trùng lặp, cảm giác quen thuộc khó giải thích sẽ ngay lập tức chiếm lấy trái tim, tạo ra ảo giác quay ngược lại thời gian, tái hiện quá khứ

 

Khi ý nghĩ này xuất hiện sâu sắc trong đầu Dương Khôi ngay lúc này, không chút do dự, nụ hôn càng sâu thêm vạn phần. Nhiều năm như , vẫn tựa hồ đã thuận theo nguyện vọng của mình mà sống yên ổn qua ngày để tìm quên vẫn không thể quên, vì mình, vì người mình mà vô số lần đã tìm kiếm trong vô vọng, sống trong đau khổ cùng cực vì nhớ nhung. Chỉ khi gặp em, tâm trí mới hoàn toàn là của chính mình. Người mà vô số lần đã nhớ tới, đã thật sự không thể hy vọng gặp lại! Nếu không phải vào ngày định mệnh ấy gặp em thì vẫn chỉ là kẻ khờ dạy ể oải tìm kiếm người đó trong vô vọng, có lẽ cũng sẽ như thế mà sống hết cuộc đời nhàm chán cùng vô vị này.

 

Nhưng mà, vận mệnh chính là như thế, kiên định, ai cũng không thể thay đổi mà di chuyển thời gian cùng không gian, cho nên, khi có thêm một lần cơ hội sẽ muốn nắm bắt nó một cách chắc chắn nhất để ở bên em.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...