Ta Gặp Nhau Là [...] – Chương 30

Xe đạp bị ngã chặn trước đầu xe của người ta tất nhiên phải ngồi dậy lời xin lỗi cho đoàng hoàng, Tú Lâm biết chứ, còn chưa kịp đứng dậy ra câu 'Xin lỗi' thì người đàn ông trước mặt đột nhiên ngồi xổm xuống, trịch thượng người phụ nữ đang nằm trên mặt đất.

 

Dương Khôi nhẹ giọng hỏi: "Chạy xe đạp cũng bị ngã! Bác sĩ Châu thật khiến người ta tò mò về trình độ của lắm đó?"

 

Giọng quen thuộc này thật đáng ghét, Tú Lâm phát hiện mình lại mắc sai lầm lớn lần thứ hai khi gặp Dương Khôi trong thế này. Cô úp mặt xuống mặt đường giả chết không thèm quan tâm đến Dương Khôi đang gì. Trong lòng âm thầm rủa xả, đàn ông mà thế à? Thấy người ta bị ngã xe không giúp đỡ mà còn những lời cà khịa mới chịu, đồ lòng dạ nhỏ nhen.

 

Dương Khôi cụp mắt Tú Lâm đang nằm yên giả chết, khóe môi bất giác cong lên một nụ , không ngờ lại có chuyện kinh ngạc như chờ đợi mình ở đây! Thú vị thật, chỉ cần gặp em thì ở đâu cũng rất thú vị đối với .

 

Dương Khôi cúi người bế Tú Lâm từ dưới đất lên, giọng lúc này rất dịu dàng hỏi Tú Lâm, “Tối hôm qua em đã đi đâu?”

 

Tuy nhỏ nhẹ nghe qua vẫn là giọng điệu chất vấn khiến Tú Lâm trợn tròn mắt.

 

“Anh đến nhà tôi sao? Nhưng tôi đi đâu thì có liên quan gì đến ?"

 

Tú Lâm giãy giụa tục khỏi tay Dương Khôi, ngạo nghễ xoay người bước đi, lại quên mất chiếc xe đạp đang nằm dưới chân, thế là vấp chiếc xe một cái tiếp tục té ngã xuống mặt đường. Dương Khôi không kìm lên , quỳ gối Tú Lâm bị ngã đến thảm , sau đó lắc đầu một cái, hỏi:

 

“Bây giờ có liên quan đến tôi không?”

 

“Tránh ra!”

 

Tú Lâm tức giận vung tay đẩy Dương Khôi ra, do dùng lực quá mạnh nên bàn tay đã đập thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông. Thế là chủ tịch Dương vô cớ lại bị ăn tát, thấy ánh mắt Dương Khôi càng ngày càng tối, Tú Lâm chống tay ngồi xổm dậy ngẩng mặt lên yếu ớt , sau đó nhắm hai mắt lại.

 

“Tôi xin lỗi, không cố ý đánh đâu, có thể đánh lại tôi để hả giận.”

 

Thích thú với hành trẻ con của Tú Lâm, Dương Khôi đưa tay kéo Tú Lâm đứng lên. Cứ tưởng bị đánh ai ngờ không có gì xảy ra, lại bị Dương Khôi đột ngột nắm tay kéo đứng lên, trọng tâm cơ thể không ổn định lại sợ bị ngã thêm lần nữa nên theo bản năng Tú Lâm vươn tay ôm về phía trước, đúng lúc ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông đang đứng bên cạnh. Mãi đến khi Dương Khôi cúi đầu xuống , Tú Lâm mới chợt nhận ra hành của mình có chút không thích hợp, ngay lập tức buông eo người đàn ông ra, còn chưa kịp thu tay lại đã bị Dương Khôi nắm lấy tay kéo về vị trí cũ như cày dây an toàn, hai tay Tú Lâm quấn chắc chắn quanh eo Dương Khôi.

 

Ánh mắt Tú Lâm hơi mờ mịt, sao tay mình lại theo ý muốn của ta nhỉ? Lúc này thấy một bóng người quen thuộc từ xa chạy xe đạp đến gần, đột nhiên ngẩng đầu về phía Dương Khôi.

 

“Anh đi cùng ta sao?” Tú Lâm ngạc nhiên hỏi.

 

Dương Khôi không trả lời mà quay đầu Châu Thuỷ Tiên đang cau mày không hài lòng khi thấy hai người đang ôm nhau. Tú Lâm thả lỏng eo Dương Khôi ra, cẩn thận xoay người muốn rời đi. Nhưng Châu Thuỷ Tiên đã chạy đến trước mặt và ngăn lại với nụ trên môi.

 

“Không ngờ bác sĩ Châu cũng có ở đây, thật trùng hợp. Cũng không thể trùng hợp như nhỉ? Chẳng lẽ bác sĩ Châu biết chúng tôi đến đây chơi nên đi theo.”

 

Tú Lâm trừng mắt, “Tôi ở không chắc? Cô tưởng chỉ những người giàu có mới đi du lịch sao?”

 

Thuỷ Tiên nâng cao khóe môi giễu cợt, sau đó đi đến bên cạnh Dương Khôi móc lấy cánh tay như đang thể hiện sự chiếm hữu. Người đàn ông này là tôi của tôi, không có cửa nên đừng bám lấy ấy.

 

"Bác sĩ Châu xem ra là đến đây một mình rồi nhỉ?"

 

Trước khi Tú Lâm có thể mở miệng thì Nguyễn Vũ đã đạp xe đến bên cạnh , mỉm với như gió xuân.

 

"Vừa rồi chạy đi mua nước giải khát, khi quay lại tìm thì không thấy bóng dáng em đâu, thì ra em lại chạy xa đến như ."

 

Tú Lâm thấy áy náy nên mỉm lắc đầu, cúi xuống muốn kéo chiếc xe đạp lên thì Nguyễn Vũ đã vội vàng giúp đỡ xe lên, bàn tay vô thức vòng qua chiếc eo thon thả của Tú Lâm, rồi nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ? Hình như em bị ngã?”

 

“Tôi không sao.” Tú Lâm lắc đầu.

 

Cô chưa kịp lời 'cảm ơn' Nguyễn Vũ thì Thuỷ Tiên đứng gần đó đang giữ cánh tay của Dương Khôi, Nguyễn Vũ với một nụ duyên dáng rồi quay sang hỏi Tú Lâm.

 

"Đây có phải là trai của bác sĩ Châu không nhỉ? Đúng là một người đàn ông tốt, lúc nào cũng lo lắng cho , phải không Khôi?"

 

Tú Lâm vốn không muốn đôi co hay giải thích với Châu Thuỷ Tiên, Dương Khôi đứng ở đối diện giờ phút này đang dùng ánh mắt thâm thúy và nóng rực chằm chằm vào mặt Tú Lâm, tựa hồ đang chờ đợi một câu trả lời hợp lý từ . Tú Lâm ngước mắt Thuỷ Tiên, nghiến răng mỉm gật đầu một cái, sau đó thuận thế nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai Nguyễn Vũ. Hành này là cố ý, Tú Lâm cẩn thận suy nghĩ tới chuyện nợ nần của mình với Dương Khôi, không muốn day dưa với người đàn ông này nhất là có liên quan đến Châu Thuỷ Tiên, cứ dằn vặt nhau thế này ngay cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ bị tàn nặng nề. Những ngày qua tâm trạng của Tú Lâm không tốt, còn gặp rất nhiều rắc rối, mà những rắc rối đến với điều có liên quan đến chủ tịch Dương. Nên hôm nay nhân cơ hội này muốn dựa vào bác sĩ Vũ tâm điểm sự ý đến Dương Khôi khiến bỏ ý định theo đuổi mình. Và những ngày sau đó, hy vọng ta sẽ không can thiệp vào công việc của ở bệnh viện nữa.

 

Bác sĩ Vũ, thật xin lỗi vì đã lợi dụng một chút.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...