Tú Lâm quay lưng về phía Dương Khôi, “Hiện tại nhất định không có tâm trạng chuyện công việc với tôi, tôi đi trước, hôm khác tâm trạng tốt hơn tôi sẽ đến tìm chuyện."
“Ít nhất cũng phải băng lại vết thương cho tôi nếu em không muốn gặp thêm phiền phức.”
Tú Lâm quay đầu lại, gương mặt Dương Khôi lúc này hơi tái và có chút đáng thương, máu vẫn còn chảy, nếu tiếp tục như thế thật sự không tốt, vết thương không băng lại có thể ta sẽ bị mất máu mà ngất đi, trong nhà chắc chắn có camera, nếu người nhà ta phát hiện rồi báo cảnh sát, có khi đi tù chứ chẳng chơi. Tú Lâm nuốt xuống nước bọt, từ từ ngồi xuống mở túi xách ra, bàn tay nhẹ nhàng rửa vết thương bằng nước muối sát trùng, sau đó dùng băng y tế băng lại. Mỗi một hành của Tú Lâm điều chủ tịch Dương quan sát tỉ mỉ. Làm xong việc nên , Tú Lâm cặm cụi dọn dụng cụ bỏ vào túi xách, chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Dương khôi lời nào do dự một lúc mới ngẩng đầu lên , lúc này phát hiện Dương Khôi đã không còn ngồi ở ghế sofa nữa. Tú Lâm xung quanh. Thiết kế của ngôi nhà dành cho một gia đình ở này có sân vườn riêng biệt rất độc đáo, mỗi tầng của ngôi nhà điều có cầu thang gỗ đi lên, bên ngoài là bể bơi có dòng suối nhỏ nhân tạo chảy xuống phát ra tiếng nước róc rách nho nhỏ.
Tú Lâm không chút nghĩ ngợi đẩy cửa bước ra đi đến khu vượt bể bơi, Dương Khôi vừa cởi áo sơ mi đang đứng cạnh cửa ra vào.
“Bác sĩ Châu chưa đi sao?” Dương Khôi đột nhiên ở sau lưng Tú Lâm vọng tới.
Tú Lâm vì bất ngờ mà sợ tới mức kinh ngạc quay người, lui về phía sau hai bước rồi trượt chân ngay lập tức ngã xuống bể bơi. Tú Lâm lặn hụp mấy lần trong nước cuối cùng cũng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, hét lớn:
“Cứu với!! Cứu với… ”
Tú Lâm bị uống mấy hớp nước sặc lại chìm xuống không thể ngoi lên nữa. Dương Khôi không nghĩ bác sĩ Châu lại không biết bơi nên cứ đứng , một lúc không thấy người ngoi lên, Dương khôi nhíu mày liền vội vàng nhảy xuống hồ, bàn tay to lớn của người đàn ông túm gáy Tú Lâm sau đó kéo về phía bờ hồ. Cuối cùng cũng lên khỏi mặt nước, Tú Lâm liên tục ho khan, Dương Khôi bế đặt ngồi xuống rồi vỗ nhẹ vào lưng .
"Không biết bơi lại đi nhảy xuống nước gì? Xem ra bác sĩ Châu còn tệ hơn con chó của tôi nữa, mà không biết bơi thật sao?”
Tú Lâm vừa ho vừa đẩy người đàn ông ra, cố gắng lấy lại hơi sức rồi chằm chằm như muốn nhào tới bóp cổ Dương Khôi.
“Đúng , tôi không biết bơi đó thì sao? Biết bơi thì giỏi lắm à? Anh biết bơi con chó của cũng biết bơi, và con chó là cùng một loại à?"
Dương Khôi nhíu mày, sau đó trực tiếp đem người phụ nữ bị ướt miệng mồm chanh chua vác lên vai, "Vậy để tôi cho em thấy tôi và Jacky khác biệt thế nào."
Tú Lâm giãy giụa liên hồi muốn xuống, nằm trên vai chủ tịch Dương cố xoay người xung quanh, thấy ta vát mình đi về hướng phòng ngủ trên tầng hai rồi mở cửa đi vào trong, Tú Lâm ngay lập tức điên cuồng vừa hét vừa mạnh vào lưng người đàn ông.
“Dương Khôi, điên rồi, mau thả tôi xuống! Là chọc tôi trước mà, mau thả tôi xuống… ”
Chủ tịch Dương không chút do dự vỗ vào mông bác sĩ Châu, “Ồn ào quá!”
Cảm giác xấu hổ bị xem thường một cách quá đáng, tức giận từ trong tim lặp tức dâng lên tràn ra, trong nháy mắt quét qua toàn bộ đại não của Tú Lâm khi bị bàn tay người đàn ông đánh vào mông. Cô hét càng lớn.
“Tôi sẽ kiện tội quấy rối dục!”
Dương Khôi trực tiếp ném người phụ nữ xuống giường, khóe môi tà ác cong lên lộ ra một tia quỷ dị, bác sĩ Châu nở nụ nguy hiểm.
"Sau đêm nay, em có thể trực tiếp đến tòa án kiện tôi tội hiếp dâm cũng , tôi sẽ trả phí luật sư cho em!”
"Này này, đừng ép người quá đáng!"
Dương Khôi cúi đầu, ánh mắt rơi trên thân thể người phụ nữ đang cuộn tròn trên giường như con tôm luộc. Chiếc áo sơ mi trắng vốn đã ướt sũng ôm sát lúc này không thể che đi thân hình mê người của , thân hình cân đối của bác sĩ Châu hiện ra mờ mờ dưới lớp quần áo ướt sũng càng thêm khiêu gợi sự kiên nhẫn của chủ tịch Dương. Tú Lâm biết giờ phúc này không thể chống cự với sức mạnh và dục vọng to lớn của người đàn ông trước mặt, nên nhẹ giọng ra sức dụ dỗ.
“Tôi là người bình dị, suốt ngày lo việc nên không thể chăm sóc bản thân, xem, trong tôi xấu xí và chẳng có gì gợi cảm đúng không?”
“Không sao, tôi thích là rồi.”
Chủ tịch Dương nheo đôi mắt đẹp ngắm cơ thể trẻ trung xinh đẹp của người phụ nữ lộ ra trước mắt, nước da trắng nõn như kem khiến người ta rất muốn lưu lại vài dấu vết đương. Thấy ánh mắt ác liệt của Dương Khôi cứ chăm chăm mình, lúc này Tú Lâm mới cúi đầu chính mình, ngay lập tức hốt hoảng vội vàng túm lấy chăn trên giường kéo qua quấn quanh người, trong nháy mắt bác sĩ Châu liền biến thành hình dạng giống cái bánh tét, sau đó co rút vào bên cạnh giường, đôi mắt đẹp lườm người đàn ông một cái.
Bất giác nhớ lại sự mềm mại mà vô chạm vào thân thể khi nâng Tú Lâm từ trong nước lên, Dương Khôi đột nhiên mở miệng, trong giọng có sự chân thành và một chút xót xa cùng thương nào đó sâu lắng người ta khó hiểu, chắc chắn không phải dành cho nữ bác sĩ trước mặt mà dành cho một người quý nào đó từ rất lâu mới gặp lại.
“Thật xin lỗi, là sai… Anh… ”
Hai cánh tay trắng nõn giấu dưới chăn của Tú Lâm nắm chặt, chăm Dương Khôi. Đôi mắt của người đàn ông có màu đen đậm sâu thẳm và xa xôi, ẩn chứa sự quyến rũ đầy lừa dối. Dương Khôi đột nhiên cúi người xuống ôm trọn lấy thân thể Tú Lâm trong chăn bông, hai cánh hai tay đặt ở hai bên, giọng điệu người đàn ông trở nên dịu dàng đầy thâm ý.
“Thật xin lỗi, ngày hôm đó ở bệnh viện thật sự không nên viết lên ngực em, vừa rồi vô ý chạm vào nên mới nhận ra nơi đó không trơn tru và bằng phẳng như tưởng tượng."
Tú Lâm trừng mắt lớn, đẩy Dương Khôi ra và bật người ngồi dậy, quơ lấy cái gối đập mạnh vào mặt .
"Đồ biến thái, vô liêm sỉ! Ngực tôi không bằng phẳng thì đã sao? Còn đỡ hơn bị bệnh xuất tinh sớm."
Bạn thấy sao?