Vào lúc này, trong phòng việc của chủ tịch tập đoàn Dương Thị. Dương Khôi mặc áo sơ mi trắng ngồi bắt chéo chân trên trên ghế, ngón tay thon dài kẹp một cây bút thản nhiên hỏi trợ lý Mạnh.
“Làm xong chưa?”
"Dạ, hoa đã giao tới rồi, ..."
"Nhưng sao?" Dương Khôi xoay xoay cây bút lấy từ chỗ bác sĩ Châu trên tay.
Trợ lý Mạnh hơi cúi thấp đầu, "Bác sĩ Châu có vẻ không thích, ấy nhắn lại sau này không nên gửi hoa… Mà là tiền, hơn nữa bó hoa kia bác sĩ Châu đem bán rồi ạ..."
"Bán?!!!" Chủ tịch Dương vì phản ứng quá đột ngột mà rơi chiếc bút trên tay xuống bàn việc.
Nhặt cây bút lên, sau vài giây suy nghĩ đăm chiêu, Dương Khôi ngước mắt lên trợ lý Mạnh.
“Cô ấy bán bao nhiêu?”
“Một triệu.”
Vẻ mặt của chủ tịch Dương lúc này quả thực có chút khó coi. Bó hoa đáng giá mười triệu lại chỉ bán với giá một triệu! Châu Tú Lâm, xem ra em cố ý không chân trọng tấm lòng của tôi.
Dương Khôi trầm tư một lúc, sau đó bật với trợ lý Mạnh.
"Vậy, hãy gửi tiền đi."
...
Sáng hôm sau khi Tú Lâm đến bệnh viện liền phát hiện trước cửa phòng việc của mình có rất nhiều bác sĩ và y tá đang đứng. Vốn tưởng chủ tịch Dương không có việc gì lại sai người đưa hoa hồng đến, khi Tú Lâm vòng vây đi vào phòng thì thật bất ngờ, thấy những tờ tiền mệnh giá năm trăm gấp lại thành những đóa hoa. Đây thực sự là những bông hoa đúng nghĩa sặc mùi tiền! Loại khoảnh khắc đặc biệt này cho người ta choáng ngợp đến nổi muốn chọp lấy điện thoại chụp vài bức ảnh post liền lên Facebook lưu giữ khoảnh khắc không phải ai cũng có . Trong bó hoa còn có một tấm thiệp tinh tế màu rượu champagne, trên đó có ghi một chuỗi số điện thoại rất đẹp và một dòng chữ.
“Hẹn hò với tôi nhé bác sĩ Châu?”
Tú Lâm im lặng, có vẻ đang suy nghĩ, sau đó tiện tay ném tấm thiệp sang một bên, bó hoa bằng tiền đặt trên bàn, lúc này đột ngột điện thoại đổ chuông. Tú Lâm mở máy ra , không ngờ rằng người gọi đến lại là Châu Thuỷ Tiên, người 'em ' đã không còn tồn tại trong cuộc đời trong sáu năm qua. Tú Lâm khóa điện thoại bỏ vào túi xách, Thuỷ Tiên dường như đã đoán trước chị sẽ không nghe điện thoại, vì khi điện thoại vừa tắt ta đã có mặt trong văn phòng của Tú Lâm.
"Chị, có rảnh không? Chúng ta chuyện một chút đi?" Thuỷ Tiên đeo kính râm, trên môi nở một nụ rất nông cạn.
Tú Lâm biết nếu mình không đi nhất định Thuỷ Tiên sẽ cho văn phòng rối tung, hiện tại lại có rất nhiều đồng nghiệp đang họ, Tú Lâm không muốn bị đuổi việc trong lúc này. Cô ôm bó hoa bước đến trước mặt Thuỷ Tiên nhét vào tay ta.
“Trả lại thứ này cho chủ tịch Dương thì tôi sẽ cho cơ hội chuyện.”
Lúc này có thể thấy vẻ mặt cứng đờ của Thuỷ Tiên qua cặp kính râm, ta vẫn gật đầu. Địa điểm ăn trưa là do Thuỷ Tiên chọn, biết Tú Lâm bị dị ứng với hải sản nên ta cố chọn nhà hàng hải sản khá nổi tiếng trong trung tâm thành phố. Bữa gặp mặt này giống như một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai chị em. Quả nhiên, trước khi gọi món ăn, Thuỷ Tiên chị mình dịu dàng.
"Chị à, Dương Khôi là vị hôn phu của em, là người đàn ông sau này sẽ cưới em, hi vọng chị có thể giữ khoảng cách với ấy."
"Đã sáu năm xem ra không thay đổi gì nhỉ?" Tú Lâm lắc đầu , "Lúc đầu quả thật tôi đối với ta không hề có chút hứng thú nào. Nhưng thấy quan tâm đến ta nhiều như tôi đột nhiên cảm thấy mình nên cân nhắc lại. Không sao, bó hoa đó, tôi sẽ không phiền đến , tôi sẽ tự đến nhà Dương để trả lại nhân tiện tạo cơ hội gặp mặt luôn."
Nói xong Tú Lâm cầm lấy túi xách đứng lên đi về phía cửa.
"Châu Tú Lâm!! Với địa vị hiện tại của chị, chị cho rằng mình xứng với ta sao?" Châu Thuỷ Tiên tức giận đứng dậy hét lớn.
Tú Lâm dừng lại không quay đầu, “Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ ăn bám vào một ai đó như , không xứng thì đã sao? Còn tốt hơn đó.”
Châu Thuỷ Tiên hừ lạnh một tiếng, “Tôi thật sự muốn biết, chuyện trước đây chị từng mang thai có thật hay không? Bị một gã đàn ông cưỡng hiếp chắc đau đớn lắm nhỉ? Chuyện thú vị như chắc Dương Khôi sẽ rất quan tâm!!"
Tú Lâm nhún vai một cách thờ ơ rồi xoay người đi đến gần Thuỷ Tiên, hơi nghiêng người ghé sát vào tai ta nhỏ.
"Muối gì cứ tự nhiên, để xem ta tin tôi hay tin , trông bây giờ còn gớm ghiếc và xấu xí hơn sáu năm trước… Thật tội nghiệp."
Nói xong, Tú Lâm mỉm ôm bó hoa ung dung bước đi, Thuỷ Tiên không thể tin Tú Lâm lại thay đổi một cách chống mặt như , không còn là ngây thơ non nớt như sau năm về trước mặc bị vu oan mà không thể một lời. Xem ra con đường sau này muốn loại bỏ ta sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Bạn thấy sao?