Chương 21: Hậu quả
“Đại Châu, con không sao chứ, hù chếc ta rồi.”
Khuôn mặt lo lắng của Nguyên Hạo phóng đại trước mắt ta, mặt hắn lấm lem bụi đất, tóc tai rối bù, bạch y trên người dính vài vết bẩn.
Vết nứt rất sâu, tướng phủ cùng mấy căn nhà xung quanh sụp đổ thành một đống đổ nát, chỉ có bụi đất bốc lên mù mịt trong không trung.
Ánh mắt Nguyên Hạo hơi tối lại, yết hầu chuyển , đưa tay cẩn thận chạm vào mặt ta, đột nhiên kéo ta vào lòng.
“Ta còn tưởng rằng… Đại Châu, may mà không đến muộn…”
“Công chúa ơi, công chúa của lão nô ơi, lão nô phải vào trong cứu nàng ấy ~”
Bên kia, Hoa ma ma gào khóc thảm thiết muốn xông vào trong sân, Bách Hộ một tay kéo cánh tay bà ấy: “Hoa ma ma, mắt của ngươi bị gì , ngươi không thấy công chúa vừa rồi tướng gia bế ra ngoài sao?”
Hoa ma ma lập tức xấu hổ ta, lau nước mắt, đi cà nhắc lại gần: “Công chúa, không phải lão nô bỏ mặc công chúa chạy trốn, lão nô nghĩ những ngày này công chúa luôn kêu đau lưng, sáng sớm đã vào cung, muốn thái y kê cho vài thang thuốc, nếu biết hôm nay xảy ra chuyện như , lão nô chếc cũng không rời khỏi công chúa!”
Kim Ngọc và Bách Hộ cũng đi tới, cúi đầu : “Sáng nay ta dẫn Bách Hộ đi xem cửa hàng, không có ở phủ, vừa thấy xảy ra chuyện, lập tức chạy về, Bách Hộ muốn xông vào cứu người, vừa lúc tướng gia trở về, không lời nào liền xông vào, chúng ta tuyệt đối không có ý bỏ mặc người.”
Kim Ngọc vừa vừa khóc, Hoa ma ma cũng khóc theo, ta có chút cảm , muốn đứng dậy ôm bọn họ, lại phát hiện bị Nguyên Hạo ôm chặt.
Bên kia, Tạ di nương cũng cứu ra ngoài, chỉ là nàng ta ngồi cách xa, dưới một gốc cây, đôi mắt về phía xa, không thèm liếc ta lấy một cái.
Chương 22: Nguyên Hạo xin lệnh xuất chinh
Sau khi xảy ra đất, những kẻ rối nhiều nhất chính là tàn dư của triều đại trước.
Bọn họ lợi dụng chuyện đất để ầm ĩ, thiên địa nhân tam tài là một thể, đất nên yên ổn, không nên rung chuyển, nếu đất không yên ổn mà rung chuyển, là do quân vương cai trị không tốt, là trời cao giáng xuống hình .
Vì , bọn họ hưởng ứng “thần dụ”, tạo phản.
Kẻ cầm đầu chính là một phiên vương của triều đại trước, bọn họ tập hợp mấy vạn binh mã, thừa dịp thời cơ tái thiết sau đất, đánh thẳng vào quân doanh, binh sĩ trong doanh trại nhất thời không kịp phòng bị, chếc và bị thương quá nửa, cha và trai của Bách Hộ vì cứu thuộc hạ mà bị tập kích, cha nàng ta chếc, trai bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, quốc gia không có tướng lĩnh, nhất thời lòng người hoang mang.
Ta suốt đêm vào cung, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cha ta đã già đi rất nhiều, tóc mai hai bên đều bạc trắng.
Ông ngồi trên long ỷ, cúi gập người, thấy ta, đôi mắt đục ngầu.
“Đại Châu, con xem, cha có phải đã sai rồi không?”
“Nếu cha không tạo phản, an an ổn ổn một đồ tể, có phải sẽ không có đất lần này? Trên đường đến đây, con có thấy những người dân vô gia cư không? Trong kinh thành chếc mấy ngàn người, bao nhiêu người già trẻ vô tội chếc thảm, Đại Châu, cha có phải đã sai rồi không…”
Những gì ta thấy trên đường đến đây, quả thật giống như lời cha , chếc chóc vô số, nha môn trong kinh thành đều mở cửa tiếp nhận nạn dân, như là hoàn toàn không đủ.
Ta bước tới, nhẹ nhàng ôm cha, cơ thể cha run rẩy, giọng nghẹn ngào: “Đại Châu, con đi đi, đi theo Nguyên Hạo đi, trời sập xuống, có cha chống đỡ, các con thừa dịp bọn họ còn chưa vào kinh, mau chóng rời đi.”
“Cha…”
Ta lắc đầu nguầy nguậy, chưa kịp để ta mở miệng, Nguyên Hạo liền gió bụi bước vào, người hắn lấm lem bụi đất, mấy ngày nay, hắn tự mình dẫn người đi cứu trợ nạn dân trên đường.
Nhìn thấy ta, ánh mắt hắn lóe lên, sau đó quỳ thẳng xuống đất: “Tàn dư triều trước đã đánh đến Kiền Châu, nếu không phái binh, chưa đến hai tháng, bọn họ sẽ đánh vào kinh thành, thần, thỉnh cầu dẫn binh xuất chinh, xin thánh thượng phê chuẩn.”
Ta đột nhiên quay đầu Nguyên Hạo, đầu hắn cúi thấp xuống đất, không hề ngẩng lên, rất kiên quyết.
Hắn là một văn quan, không biết chút võ công nào, hắn sao dẫn binh xuất chinh? Cái này khác gì tự sát?
Hắn không phải là gian thần sao? Lúc này, chẳng phải nên nghĩ cách tự bảo vệ mình sao?
“Không .”
Cha ta không còn vẻ đối đầu như ngày thường, nghẹn ngào : “Năm đó ngươi đã đáp ứng với trẫm, sau này sẽ bảo vệ Đại Châu của trẫm, ngươi không thể đi, ngươi dẫn con bé đi, trẫm tự mình dẫn binh xuất chinh.”
Nguyên Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn không ta, thẳng cha ta, giọng kiên quyết.
“Chuyện đất đã khiến lòng dân bất an, thánh thượng đi sợ là khó có thể khiến binh sĩ trung thành. Mắt hiện tại chính là lúc biến , đại quân trong kinh thành không thể giao cho người khác, chỉ có thần tự mình đi, mới có một tia hy vọng, trận chiến này không thể tránh khỏi, xin thánh thượng sớm đưa ra quyết định!”
Không biết hương trong điện đã cháy hết mấy nén, cha ta mới đồng ý, Nguyên Hạo xoay người rời đi, lòng ta cũng theo đó mà trống rỗng.
Bạn thấy sao?