Quan hệ giữa ta và Kim Ngọc đột nhiên tiến triển vượt bậc, nàng ta kiếm tiền liền đến phòng ta cùng ta đánh bài, hai người quá ít, Vương thị cũng tham gia vào.
“Bách Hộ, trước kia người ta đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ta còn không tin, bây giờ kỹ thuật chơi bài của ngươi, ngươi căn bản không phải là đầu óc đơn giản, ngươi là căn bản không có đầu óc!”
Sau khi Vương Bách Hộ thua hai mươi mấy ván bài, Kim Ngọc không nhịn vừa thu tiền vào túi, vừa mỉa mai nàng ta.
Bách Hộ không phục, lấy roi da ra muốn so tài với nàng ta. Kim Ngọc không muốn chuyện, liền đưa cho nàng ta một thỏi vàng cho xong chuyện.
Ở lâu, ta liền biết một số chuyện trong phủ.
“Mấy vị phu nhân trước kia, mọi người đều đồn rằng họ đã chếc, thực ra, mấy ả đàn bà đó đều bị người nhà ép buộc đến đây kết hôn, tuy rằng không muốn, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
“Nhưng ai ngờ, lại gặp phải tên khốn nạn Nguyên Hạo.”
Kim Ngọc vừa than thở, vừa cắn hạt dưa.
“Tên này tâm lý vẫn luôn không bình thường, sau khi các phu nhân vào phủ, hắn không phòng, cũng không thân mật, nghe vị phu nhân đầu tiên tin Phật, liền mời một đám hòa thượng đến ngày ngày lôi kéo phu nhân niệm kinh, phu nhân bị mê hoặc, tin rằng quy y cửa Phật có thể thành tiên, người nhà nàng ta kéo cũng không kéo , cạo trọc đầu, cha mẹ cũng không nhận.”
“Nói đến vị thứ hai, nghe kinh nguyệt hơi không đều, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, hắn tìm một đám lang băm một tràng lý luận y học, sống chếc rằng đời này không chữa khỏi, đời sau còn phải tiếp tục chịu tội, dọa vị phu nhân thứ hai đến mức thu dọn hành lý ngay trong đêm, một đường quỳ lạy vào núi, đầu quân vào Dược Vương cốc.”
Bách Hộ tiếp lời, phun một ngụm vỏ hạt dưa: “Còn tam phu nhân, còn thảm hơn, an phận sống mấy tháng, Nguyên Hạo cứ hắn đau đầu, ban đêm luôn mơ thấy oan hồn đòi mạng. Không phải chúng ta , hắn khỏe như trâu, hắn còn đau đầu. Tên này hắn đau muốn chếc, mời một đám đạo sĩ vào phủ, đám đạo sĩ đó tam phu nhân là nghiệt đầu thai, là hồ ly tinh trong núi, gặp ai khắc người đó. Hơn nữa, nàng ta sức khỏe hơn người, Nguyên Hạo liền ngày ngày lấy chuyện này ra , đến mức người ta không dám ngẩng đầu lên.”
Ta ghé đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Kim Ngọc tiếp lời: “Sau đó Nguyên Hạo thay mặt nhà mẹ đẻ tìm một đạo sĩ có bản lĩnh, đưa người ta đi, lúc đi trên người dán đầy bùa , đi rồi không trở về.”
Ồ, hóa ra mấy vị phu nhân trước kia đều bị hắn tự tay đuổi đi.
Kim Ngọc như cảm nhận điều gì đó, mắng chửi ầm ĩ: “Chính hắn biến thái, ngày ngày khiến chúng ta mang tiếng xấu, chúng ta đều là những đóa hoa trắng tinh khôi, chỉ là tham tiền háu ăn một chút thôi, danh tiếng đều bị tên khốn nạn đó hủy hoại hết!”
Bách Hộ cũng mắng, vừa mắng vừa cắn hết một túi đậu phộng, cuối cùng vẫn chưa đã nghiền : “Nghe các ngươi ăn kiếm tiền, tính ta một phần không?”
Bạn thấy sao?