Ta Gả Cho Thừa [...] – Chương 17

Lý di nương quả thật là người giỏi ăn.

 

Một tháng trôi qua, kiếm mười phần lợi nhuận thì không , còn thu thêm vài cửa hàng.

 

Lúc rảnh rỗi, nàng ta còn mặc nam trang, tự mình đến sòng bạc coi sóc, lúc này ta mới biết, nàng ta từ nhỏ đã lăn lộn trong sòng bạc, chơi bài bịp đến mức thần không biết quỷ không hay.

 

Nàng ta tự đặt cho mình một cái tên vô cùng oai phong lẫm liệt, gọi là Lý Thiên Gia, chỉ trong vòng mười mấy ngày đã vang danh khắp kinh thành.

 

Kiếm tiền, tự nhiên là vui vẻ, ta và Lý di nương hẹn nhau ở tửu lâu lớn nhất kinh thành “Túy Tiên lâu”, hai người uống đến mức bất phân thắng bại.

 

“Công chúa, người không biết đâu, ta từ nhỏ đã biết kiếm tiền. Lúc còn nhỏ, các nương khác đều ở trong phòng thêu thùa, chỉ có ta, gõ bàn tính lách cách, ai thấy cũng khen! Không hổ danh là Kim Ngọc!”

 

Lý di nương uống đến mức mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn cứ luyên thuyên không ngừng.

 

Ta nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng ta: “Ngươi tên là Kim Ngọc à, cái tên này thật xứng với ngươi, nghe là thấy giàu có rồi.”

 

Kim Ngọc nghe ta khen nàng ta, liền ngây ngô, một lúc lại bắt đầu khóc: “Cũng chỉ có người tên ta hay, người không biết đâu, từ khi đến tướng phủ, không còn ai gọi ta là Kim Ngọc nữa, tên Nguyên Hạo khốn nạn đó chỉ biết họ ta là Lý, suốt ngày Lý di nương Lý di nương, số ta thật khổ, vốn có thể trở thành một tay chơi bài bịp nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, mà lại gả cho Nguyên Hạo!”

 

Lời này ra khiến ta cũng đau lòng, vịn bình rượu lẩm bẩm: “Ai không phải chứ, tuy rằng đẹp trai thật đấy, đáng tiếc lại sớm x.u.ấ.t tinh, ngươi xem, sao người đàng hoàng như , lại sớm x.u.ấ.t tinh chứ?”

 

Cửa sổ bị gió thổi kẽo kẹt, Kim Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu ta: “Sớm x.u.ấ.t tinh?”

 

Ta “ừ” một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không biết sao?”

 

Kim Ngọc đột nhiên lắc đầu, sau đó ha ha ha, đến mức ngửa tới ngửa lui: “Tên đó mà lại sớm x.u.ấ.t tinh! Ha ha ha ha, đáng đời, tên mặt trắng bệch, hắn đáng đời! Chỉ tội nghiệp cho Tạ Cẩm Vinh, hắn đến chếc đi sống lại, nếu biết tên đó sớm x.u.ấ.t tinh, không biết Tạ Cẩm Vinh phải giả thần giả quỷ kêu gào bao nhiêu đêm, ha ha ha ha ~”

 

Ta khó hiểu nắm lấy tay Kim Ngọc: “Tại sao ngươi không biết?”

 

Kim Ngọc toe toét, giơ vò rượu lên, uống cạn một hơi: “Hắn có tiền hay cha hắn có tiền? Tên mặt trắng bệch, ngày nào cũng tiêu tiền của cha hắn, cha hắn dựa vào cái gì mà quản hắn tiêu tiền, còn phải cho hắn ngủ miễn phí! Nằm mơ!”

 

Ta bị ngủ miễn phí: … Nói cũng phải!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...