Ta Gả Cho Thừa [...] – Chương 16

Tiểu Tam hiệu suất rất cao, trời vừa tối, liền bôi đen mặt, dẫn theo một đám cấm vệ quân ra ngoài cướp cửa hàng.

 

Bất kể là của tả tướng hay của thái phó, hễ là cửa hàng kiếm tiền, đều cướp hết.

 

, sáng sớm hôm sau, Nguyên Hạo liền bị một đám lão già chặn ở ngoài phủ.

 

“Ma ma, gì đấy? Ồn ào quá, sáng sớm, còn cho người ta ngủ nữa không! Ồn đến mức bệnh đau bụng của ta lại tái phát rồi.”

 

Hoa ma ma chống tay bước vào, khẩy : “Một đám lão già mắng chửi ầm ĩ, Nguyên tướng không thèm phản ứng lại. Theo lão nô, đám gia đinh cứ cầm gậy gộc ra ngoài, đánh chếc vài tên, xem còn ai dám mắng nữa!”

 

Ta vốn đang nhắm mắt, khóe miệng không nhịn mà giật giật, quay đầu ma ma với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói cũng có lý, lần sau đừng nữa, người biết chuyện thì bảo là bạo quân tiền triều dạy, người không biết chuyện, còn tưởng là ta xúi giục ma ma.”

 

Ma ma hừ một tiếng, vẻ mặt không phục: “Vị kia tiền triều có phải bạo quân hay không, lão nô tạm thời không bàn. Chỉ đến khí thế công chúa quậy trong thành tối qua, còn hơn cả thổ phỉ.”

 

Lão già này chuyện thật sự khiến người ta nghẹn lời, ta tức giận đắp chăn che mặt lại, một lúc sau lại ngồi dậy: “Nguyên tướng sao?”

 

Vừa xong, cửa phòng bị đẩy ra, Nguyên Hạo tên khốn nạn đó mặc một bộ bạch y, ung dung lắc quạt, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra bước vào.

 

“Công chúa đã thổ phỉ rồi, còn quan tâm ta sao?”

 

Hoa ma ma thức thời lui xuống, Nguyên Hạo duỗi chân dài, lười biếng dựa vào bên cạnh ta, lắc quạt tạo ra một cơn gió mát.

 

“Công chúa thật là lợi , quan hệ ta vất vả lắm mới tạo dựng , công chúa một đêm đã hỏng hết.”

 

Ta gượng gạo: “Đều là vì quốc gia, đều là vì quốc gia.”

 

Nguyên Hạo cong môi , nụ vô cùng quyến rũ: “Bạc chia thế nào?”

 

“Hả?”

 

Nguyên Hạo dừng quạt lại, đôi mắt sáng rực: “Ta vất vả lắm mới dàn xếp ổn thỏa, giúp công chúa cướp những cửa hàng này, sau này kiếm bạc, chia thế nào?”

 

Ta ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: “Ngươi bỏ ra ít công sức, ngươi một ta chín, không thể nhiều hơn nữa.”

 

Nguyên Hạo vỗ quạt một cái, lớn tiếng : “Được, quả nhiên là công chúa, một chút thiệt thòi cũng không chịu, vụ ăn này, ta nhận.”

 

Nói xong hung hăng hôn lên trán ta một cái, lắc quạt, tâm trạng vui vẻ bỏ đi.

 

Hắn đi một lúc lâu, Hoa ma ma mới bước vào: “Đám lão thần kia mắng chửi ghê lắm, Nguyên tướng chỉ một câu ‘Chư vị đồng liêu lĩnh bổng lộc triều đình, còn tự mình ăn, vốn là việc trái quy định, hiện giờ sao lại đến phủ ta chuyện? Chi bằng ta mời các vị đến Đại Lý Tự ăn cho rõ ràng’, đám đại thần kia liền xám xịt bỏ đi, phải , vẫn là Nguyên tướng nhà chúng ta có bản lĩnh.”

 

Ta ôm bụng, chỉ cảm thấy bệnh đau bụng càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Hóa ra công sức hắn bỏ ra, chỉ vỏn vẹn một câu , dựa vào câu này, hắn lại lừa ta một phần lợi nhuận!

 

Tên súc sinh này! Ta sớm muộn gì cũng g.iế.t hắn!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...