Ta Gả Cho Anh [...] – Chương 13

Mấy tháng tiếp theo, tôi sống dở chết dở trong tay Giang Chi Hoài và Lâm San.

Phương án thiết kế liên tục bị hai người họ bác bỏ.

Mỗi lần ầm ĩ đến tai sếp, ta lại bắt tôi phải nghĩ cho đại cục.

Chuyện giữa ba chúng tôi đồn ầm lên.

“Cô Lâm San kia, nghe chính thức của Giang tổng, Hứa Thức Sơ nhận tiền của mẹ ta, cố ý tiểu tam hoại cảm của họ, khiến hai người chia tay.”

“Ôi, xấu xa à, thảo nào người ta nhằm vào ta.”

“Đáng đời, tiểu tam thì phải thế.”

Tôi đang ở trong nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp xì xào bàn tán, bèn đẩy cửa bước ra.

Tiếng chuyện đột ngột im bặt.

Mấy người lúng túng tôi, “Tiểu Sơ, cũng ở đây à?”

Tôi rửa tay, “Những lời này là ai ?”

“À, là Lâm San. Đều là lời ta , chúng tôi sao mà tin .”

“Vậy sao…”

Chiều hôm đó, một shipper bước vào công ty của Giang Chi Hoài.

Đặt một chiếc máy ghi âm đang mở lên quầy lễ tân, người nhận ghi tên Lâm San.

Cũng chính là thư ký của Giang Chi Hoài.

“Hai năm theo đuổi Giang Chi Hoài, ngày nào tôi cũng ngủ với ta.”

“Anh ta chuyện với , là vì tôi thấy trò này kích thích, thật ra mới là tiểu tam…”

Hai câu này phát đi phát lại ở quầy lễ tân.

Là đoạn tôi ghi âm khi gặp Lâm San ở bữa tiệc hôm đó.

Vì năm đó bị ta , tôi đã hình thành thói quen luôn mang theo máy ghi âm bên mình.

Đợi đến khi Lâm San vội vàng chạy xuống, cả công ty đều đã biết chuyện.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta đã có một cụm từ miêu tả.

“Thích bị cắm sừng.”

Vài ngày sau, chị của Giang Chi Hoài đến tìm tôi.

“Tôi cảm thấy với năng lực của , tạm thời không thể đảm nhiệm dự án này.”

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề, rất thẳng thắn, “Tôi sẽ cân nhắc thay người.”

Người phụ nữ đối diện bàn tròn có ánh mắt sắc bén, tuổi còn trẻ trên người lại toát ra vẻ từng trải.

Tôi im lặng một lúc, “Cô rất đúng.”

“Cô không cảm thấy tôi đang nhắm vào sao?”

Trong mắt ấy thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi mỉm , “Ngược lại, tôi cảm thấy việc loại tôi ra khỏi nhóm, đối với cả hai bên đều tốt.”

Tôi đặt từng bản thiết kế trước mặt ấy, “Trong mấy tháng qua, Giang tổng đã bác bỏ không dưới mười mấy phương án của tôi, những ý kiến sửa đổi lại soi mói và cực kỳ thiếu chuyên nghiệp. Thứ lỗi cho tôi thẳng, nếu cứ tiếp tục với hiệu suất như , đối với cả hai bên mà , đều là tổn thất.”

Cô ấy nghiêm túc tôi một lúc, “Là Giang Chi Hoài chủ quấy rối đúng không?”

“Vâng.”

Cô ấy , trong mắt mang theo chút khinh bỉ, “Đồ vô dụng, đến giờ này, cậu ta vẫn còn đeo bám cậu ta, quấn lấy cậu ta để xin dự án. Mong đừng hiểu lầm, tôi chỉ vì sự nghiệp gia đình.”

“Tôi hiểu.”

Chúng tôi nhau, ấy đột nhiên mỉm , đưa tay về phía tôi: “Giang Đường.”

“Hứa Thức Sơ. Rất vui quen với .”

Tôi dành cả buổi sáng để giải thích cho Giang Đường về ý tưởng thiết kế sản phẩm của mình.

Giang Đường quả nhiên cao tay hơn Giang Chi Hoài rất nhiều.

Ngắn gọn súc tích.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, bản thảo đầu tiên đã chốt.

“Chị Giang Đường, một số chi tiết còn lại, đúng là vượt quá khả năng của em, em đề nghị chị tìm tiền bối của em để tối ưu thêm ạ.”

Giang Đường tôi với ánh mắt tán thưởng, “Tiểu Sơ, trưởng nhóm dự án sẽ phải thay đổi, vẫn phải ở lại trong nhóm. Đây là cầu của phía đối tác.”

“Cảm ơn chị. Em sẽ cố gắng.”

Tôi cùng ấy xuống tầng.

Khi ra đến cửa, Giang Đường : “Chuyện lùm xùm giữa cậu ta và Lâm San, tôi cũng nghe rồi, bây giờ trong công ty đang đồn ầm lên.”

Tôi hơi lúng túng, “Xin lỗi, đã ảnh hưởng không tốt đến chị.”

“Không sao.” Giang Đường bật , “Cô nghĩ tôi với Giang Chi Hoài cùng phe sao?”

“Hả?”

Giang Đường tôi, mỉm , “Nhà họ Giang chỉ có thể có một người thừa kế. Vậy nên, có muốn hợp tác với tôi không?”

Tôi suy nghĩ một lúc, “Hợp tác mà chị , là khiến Giang Chi Hoài gặp xui xẻo đúng không?”

Cô ấy tôi đầy tán thưởng, “Chính xác.”

“Được.”

“Thức Sơ.”

Giọng của Thẩm Vọng Tân vang lên.

Tôi theo hướng phát ra tiếng , thấy đang đứng cạnh cửa xe, chờ tôi.

Có vẻ như đã chờ một lúc rồi.

Giang Đường sững người, “Cô quen ta à?”

Thẩm Vọng Tân bước tới, đưa tay về phía Giang Đường, “Xin chào, tôi là chồng ấy.”

Giang Đường dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa chúng tôi, vẻ mặt tiếc nuối. “Thì ra hai người kết hôn rồi à.”

“Phải, kết hôn rồi.” Giọng Thẩm Vọng Tân lạnh như băng, không chút hơi ấm.

Giang Đường lại trở về vẻ ung dung bình tĩnh như ban nãy, “Tiểu Sơ, hẹn gặp lại.”

“Ừm! Chị Giang Đường, hẹn gặp lại.”

Nhìn Giang Đường lên xe, tôi mới thu hồi tầm mắt, cẩn thận nghiền ngẫm sự thay đổi trong biểu cảm của ấy vừa rồi.

“Này, quen chị Giang Đường à?”

“Gọi thân thiết thế gì?”

Thẩm Vọng Tân kéo tôi đi về.

Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, “Anh thành thật khai báo đi, hai người có chuyện gì giấu em?”

“Không có.” Giọng Thẩm Vọng Tân hơi cứng nhắc, “Đừng nghĩ linh tinh.”

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, liền ấn Thẩm Vọng Tân xuống ghế sô pha. “Cô ấy không phải là cũ của chứ?”

Khóe mắt Thẩm Vọng Tân giật giật, thở dài. “Hứa Thức Sơ, trong đầu em toàn nghĩ gì thế?”

“Em mặc kệ.” Tôi hôn một cái, “Bây giờ là của em rồi.”

Thẩm Vọng Tân bật , “Vậy lặn lội đường xa đến đón em tan , có phải nên thưởng cho chồng em một bữa cơm no nê không?”

“Ừm, cũng đúng...”

Lúc tôi trượt xuống khỏi người , vô bật tivi lên.

Một bản tin giải trí đang phát sóng.

“...Gần đây, giới truyền thông đã chụp hình ảnh trưởng nữ nhà họ Giang – Giang Đường cùng một người phụ nữ ra vào khách sạn. Người này trả lời: Bạn bè bình thường...”

Lúc tôi cúi đầu tìm dép lê, bỗng ngẩng phắt lên.

“A...”

Chạm phải ánh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Vọng Tân tôi há hốc mồm, “Giang Đường... chị ấy...”

“Còn gọi là chị?”

Thẩm Vọng Tân chẳng chút thương hoa tiếc ngọc mà khép cằm tôi lại, bực bội : “Cái đám chị em nhà họ Giang ấy, đúng là phiền phức như nhau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...