Nhớ lại lúc nhỏ, có một năm Tết Nguyên tiêu ông ta dẫn ta ra ngoài, tự bỏ tiền mua kẹo hồ lô cho ta ăn, còn cho ta cưỡi lên vai ông ta xem pháo hoa.Nếu có thể lựa chọn, ta cũng hy vọng mình vẫn luôn là Đại tiểu thư vô ưu vô lự của Tạ phủ.Vĩnh viễn không có cơ hội biết , năm đó Lâm phu nhân c.h.ế.t ta, Từ thúc rốt cuộc có nhúng tay vào hay không.13Lâm phu nhân bò tới.Bà ta ôm quản gia Từ, lẩm bẩm: "Là ta bị phú quý mờ mắt, là ta phụ lòng ông."Người do thám với ta, lúc còn trẻ bọn họ đã từng là một đôi nhân.Cha ta rút kiếm ra, mũi kiếm chống xuống đất, vẻ mặt đau đớn: "Rốt cuộc tại sao bà lại ra chuyện xấu xa như , người mình."Lâm phu nhân ngẩn ra một lúc, lảo đảo bò dậy từ dưới đất, bàn tay dính m.á.u nắm lấy tay áo ông.Bà ta nghiêm túc hỏi: "Nếu đã coi thường ta, tại sao lại cưới ta. Ta đến trước giường bệnh của biểu tỷ hầu hạ thuốc thang, không hề có ý đồ gì khác, gặp gỡ tỷ phu người luôn giữ lễ, người không phải nhất định phải cưới ta.""Nhà ta nghèo, em trai ta không cầu tiến, ta cũng không hề lấy đồ của Tạ phủ đi chu cấp, bọn họ đói đến mức không có tiền mua gạo, ta cũng chỉ bán đi đồ trang sức của mình. Bao nhiêu năm nay, ta chỉ hy vọng lão gia có thể ta bằng con mắt khác."Bà ta lắc đầu, tiếp tục : "Không có tác dụng. Lão gia, người đến phòng của ta cũng không muốn vào, người thích Chu di nương còn hơn thích ta, có lẽ bởi vì bà ta có chút giống Thục Dung biểu tỷ."Bà ta khổ, lại chuyển hướng sang ta."Tạ Đường, Tạ Đại tiểu thư. Con thật thông minh, chuyện gì cũng điều tra ra . Ta không biết tại sao con lại hận ta như , ta chưa từng con.""Tạ Đường, bây giờ con rất đắc ý, Đại nương tử của Vệ Quốc Công phủ, phu quân lại tôn quý, thể diện như , mà, Đại tiểu thư à, đời người sống trên đời, chưa đến giây phút cuối cùng, con vĩnh viễn không biết khổ sở gì đang chờ đợi con. Nữ tử một đời chung quy là dựa vào nam nhân, nam nhân có đáng tin cậy không."Bà ta hạ thấp giọng, cúi đầu đứa bé bên chân, vô cùng đau khổ : "Cầu xin mọi người, cho đứa bé này một miếng cơm ăn."Ngay sau đó bà ta liền xoay người, đ.â.m d.a.o găm vào n.g.ự.c mình.14Đứa con của Lâm phu nhân và quản gia Từ, bởi vì tận mắt chứng kiến cảnh tượng m.á.u tanh, sợ hãi phát sốt cao.Hạ sốt rồi, tuy rằng giữ mạng, lại trở nên ngây ngốc.Cha trong một đêm dường như già đi mười tuổi, râu tóc bạc trắng.Ông thường hỏi ta: "Rốt cuộc tất cả có phải là lỗi của ta không?"Ta luôn im lặng.Ông đặt tên cho đứa bé là Đông Bảo, tự mình chăm sóc nó.Đông Bảo rất giống quản gia Từ, mặt tròn trán rộng, tướng mạo đường hoàng, đôi mắt không chút tâm cơ, trong veo như nước.Năm thứ mười sau khi Lâm phu nhân qua đời, lời nguyền của bà ta vẫn chưa có hiệu lực.Ta có một con trai một con , quan hệ với Vệ Vĩnh An vẫn rất tốt.Lục Văn vẫn chưa xuất giá, nàng ở bên cạnh ta quản gia, cuộc sống thanh thản, không muốn cùng nam nhân nào hết.Ta sắp xếp cho em trai nàng rời khỏi Tạ phủ, cậu ta tự mở một cửa hàng, cưới vợ, sống cùng mẹ già, Lục Văn thường xuyên về thăm họ.Một ngày nọ, nàng từ nhà trở về, vừa dùng gạo nếp mang về nhào nặn bánh trôi, vừa nhắc với ta một chuyện."Tiểu thư còn nhớ Lưu Vân, còn có biểu ca của nàng ta không?""Em trai nô tỳ , biểu ca kia bây giờ đang kiếm sống ở miếu Thành Hoàng, nơi đó toàn là những nam nhân việc khổ sai, hắn ta liền trà trộn trong đám người đó, không biết sao mà bị ghẻ lở đầy người, là biết không sống bao lâu nữa. Trần nương tử ngược lại số tốt, sinh cho tên võ quan kia một đứa con trai. Chuyện trên đời này thật khiến người ta không ngờ tới, biểu ca kia lúc đánh Lưu Vân giữa phố, e rằng không ngờ kết cục của mình."Nàng cảm thán lắc đầu.Ta yên lặng chén trà trong tay, cọng trà xanh biếc chìm nổi trong chén sứ trắng, thật giống một kiếp người!
Hết
Bạn thấy sao?