Tạ Đường – Chương 5

Mấy ngày sau, trong phủ có hai vị biểu muội xa tới.Nói là đi đường thủy, thuận buồm xuôi gió nên đến sớm.Vẻ lo lắng của Lâm phu nhân tan biến hết.Bà ta vội vàng kéo ta ra gặp khách, một người tên Linh Nhi, dịu dàng yểu điệu, một người tên Nhụy Nhi, hoạt bát, phóng khoáng.Hai người tuy đều mặc quần áo vải thô, không trang điểm, ngũ quan lại rất xinh đẹp.Buổi tối, Lâm phu nhân kéo ta ngồi trong phòng bà ta, tỉ tê dỗ dành: "Hai muội muội này đều là con nhà nghèo, rất an phận hiểu chuyện, sau này cùng con xuất giá, sẽ là cánh tay phải của con. Cho dù có sinh con trước con, thì con chỉ cần nhận nuôi là xong. Đường Nhi ngoan của ta, tuyệt đối đừng học thói ghen tuông, không dung nạp người khác."Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.Thì ra thứ bà ta lo lắng không kịp chuẩn bị, lại là hai mỹ nhân chọn lựa kỹ càng này.Ta không còn gì để .Hiếu lớn hơn trời, chỉ cần ta chưa xuất giá, thân phận mẫu thân này vẫn đè nặng trên đầu ta.Ta biết rõ hai người này là do bà ta cố ý tìm đến để khổ ta, vẫn phải một câu: "Đa tạ mẫu thân."Ta không phải ngồi chờ chết.Những ngày này, ta sai Lục Văn âm thầm điều tra trong phủ, muốn bắt thóp Lâm phu nhân.Lục Văn lén lút nhận hai mẹ nuôi, quà cáp cũng đã đưa đi không ít.Nhưng Lâm phu nhân mỗi ngày ngoài việc lo liệu việc nhà, thì chỉ đến Phật đường niệm kinh.Đứa em trai vô dụng đến xin xỏ, bà ta cũng tránh mặt, chỉ nhờ Quản gia Từ đưa cho vài lượng bạc đuổi đi.Bà ta là một chủ mẫu quy củ, cẩn trọng, không có chỗ nào để bắt bẻ.8Ta ngồi xe ngựa đến nhà bà ngoại giải khuây.Đi qua khu phố náo nhiệt, đám đông ồn ào, chắn hết lối đi.Có nhà tiệm tạp hóa Vương Ký mới khai trương, mọi người đang chờ chủ tiệm phát bánh trái và hoa quả khô để lấy may.Lục Văn chen vào đám đông một vòng, quay lại hào hứng : "Tiểu thư, tiệm này là do Lưu Vân và biểu ca nàng ta mở. Bên cạnh chính là tiệm thuốc mà biểu ca nàng ta từng ."Có người lớn tiếng cảm thán: "Tiểu ca Vương gia này thật lợi , cho Trần nương tử mới ba năm đã lập nghiệp rồi."Người khác : "Vẫn là nhờ Trần nương tử hào phóng, tiệm này là của nàng ta, là tạm thời không thu tiền , cuối năm tính sau."Người đầu tiên hì hì, sờ đầu: "Ta mà có tướng mạo Phan An như hắn, thì cả tiệm thuốc cũng phải theo họ ta, ai bảo Nữ Oa nương nương nặn chúng ta không dùng tâm chứ."Ta vén rèm lên, thấy một thanh niên mặt trắng đang chỉ huy tiểu nhị việc.Đôi mắt hoa đào, lúc ẩn lúc hiện, lướt qua tiệm thuốc bên cạnh.Quả phụ Trần nương tử ăn mặc diêm dúa, lông mày dài, môi đỏ chót, vừa đưa thuốc vừa trêu ghẹo khách hàng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vương Khánh, rồi nhanh chóng thu lại.Qua lại, liếc mắt đưa , chẳng khác gì đang diễn tuồng.Ta vừa ăn hạt thông, vừa thấy buồn .Lục Văn thạo tin tức, rằng Trần nương tử vừa gả con duy nhất đi, gia nghiệp to lớn không ai kế thừa, bà mối tranh nhau đến mai cho nàng ta, sắp đạp đổ cả ngưỡng cửa rồi.Lưu Vân từ trong tiệm tạp hóa bước ra, ăn mặc như phụ nữ đã có gia đình.Nàng ta đeo tạp dề vải xanh, mặt ủ mày chau, chẳng có chút vui mừng, một tay không ngừng vén lọn tóc mai.Vương Khánh quay lại thấy nàng ta, khó chịu : "Nhìn cái gì mà , còn không mau vào trong sắp xếp hàng hóa. Sổ sách không biết tính, năng không biết , cần ngươi gì, nha đầu mãi là nha đầu, không lên mặt bàn ."Lưu Vân bị hắn xỉa xói một hồi, rụt cổ, run rẩy liếc Trần nương tử bên cạnh, rồi mới chậm rãi đi vào.Trần nương tử hẳn là đã nghe thấy, khóe miệng mỉm , lách cách gõ bàn tính.Nàng ta từng học qua gia thục, cũng biết cách ứng phó với khách hàng, một mình quản lý cửa tiệm lớn, ăn phát đạt, khiến người ta thèm muốn.Ta lắc đầu, thông minh ngày trước của Lưu Vân đâu rồi, nếu giữ chặt tiền, từ từ tích cóp, thì còn có thể sống tốt hơn, lại đi mở cái tiệm này, một lúc dốc hết tiền ra.Số tiền vốn này sau khi xoay vòng, chẳng bao lâu nữa, e rằng sẽ biến mất khỏi sổ sách.Đến lúc đó, tên biểu ca này thèm muốn tiệm thuốc bên cạnh, không biết sẽ lộ ra bộ mặt thế nào đây. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...