Tạ Đường – Chương 4

5"Đường Nhi, sao cứ thất thần , thức ăn không hợp khẩu vị sao?"Giọng quan tâm của Lâm phu nhân kéo ta ra khỏi hồi ức.Ta ngẩng đầu lên, phát hiện bà ta đang ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.Ta lắc đầu, : "Thức ăn ở chỗ mẫu thân luôn là ngon nhất, chỉ trách sáng nay con tham ăn hai miếng bánh ngọt.""Vậy thì đừng ăn nữa, chiều đói thì bảo phòng bếp điểm tâm."Lâm phu nhân chiều chuộng, ôm ta vào lòng.Bà ta thuận tay vuốt ve miếng ngọc trắng ta đeo trước ngực.Đây là di vật của mẹ ta, bị bà ta vuốt ve đầy dụng ý như , hàn ý lạnh lẽo từ đáy lòng ta không kìm mà dâng lên.

Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.Lưu Vân dù sao cũng là nương chưa xuất giá, cuốn tranh xuân cung kia, chắc chắn là Lâm phu nhân đưa cho ả.Ả chỉ là người bị lợi dụng, không phải chủ mưu.Ả cũng biết Lâm phu nhân sẽ bao che cho ả, sẽ không chết.Ta hận bà ta thấu xương, muốn xử lý ả, thật sự rất khó.Đánh c.h.ế.t chắc chắn không , triều đình có luật pháp, chủ nhân có thể bán nô tỳ, không thể tùy ý đánh c.h.ế.t người.Đầu độc hay siết cổ c.h.ế.t cũng đều không , ngỗ tác cũng không phải hạng ăn chay.Giữ nàng ta lại để tra tấn? Nếu nàng ta lối om sòm, tiểu thư chưa xuất giá của Tạ gia ngược đãi hạ nhân, Lâm phu nhân lại có thể nắm thêm nhược điểm.Chi bằng tác thành cho ả, để nàng ta đi theo biểu ca kia, dù có muôn vàn khổ sở, cũng không tính vào đầu ta .Chương 6Nghĩ đến đây, ta lên tiếng: "Mẫu thân, Lưu Vân cũng đã có tuổi rồi, con muốn thả nàng ta về để tự do lấy chồng, tiền bán thân cũng không lấy, có không?"Lâm phu nhân trước giờ luôn luôn nghe theo ta, tuy có chút kinh ngạc vẫn : "Được, mẫu thân đồng ý với con, vài ngày nữa sẽ chọn một người tốt khác cho Đường Nhi sai bảo."Sau khi việc này quyết định, ta cùng Lục Văn trở về Thanh Nghi Các.Lưu Vân vội vã chạy về, trán còn lấm tấm mồ hôi, dựa vào bàn, thất thần mấy thứ kia.Đi chuộc đồ gấp, chắc hẳn đã phải tốn không ít tiền bạc.Thấy ta về, nàng ta liền đon đả: "Tiểu thư, người xem, có phải là những thứ này không?"Ta liếc qua, : "Mẫu thân bên kia, ta đã giúp ngươi rồi, lát nữa bà tử sẽ mang khế ước bán thân tới. Ngươi giao rõ ràng chìa khóa rương hòm cho Lục Văn là có thể đi rồi."Lưu Vân gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi ta.Theo lệ thường, người hầu lâu năm muốn đi, chủ nhân nên tặng chút đồ đạc để phòng thân, mới là thể diện.Nhưng ta lại đi thẳng vào phòng nghỉ trưa, còn miễn cho nàng ta khỏi phải chào từ biệt.Khi tỉnh dậy, Lưu Vân đã đi rồi. Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, Lục Văn đang yên lặng việc thêu thùa, trong phòng tràn ngập sự tĩnh lặng và bình yên.Chết một lần cũng có cái lợi, có thể rõ người bên cạnh mình là ai.Lục Văn là con nhà nông, mấy năm trước để cứu người mẹ góa ốm yếu, hai chị em đã dắt tay nhau, tự nguyện bán thân vào Tạ phủ.Nàng ấy siêng năng, tháo vát, lại có chút hấp tấp, thường xuyên bị Lưu Vân trách mắng.Kiếp trước, có người hỏi nàng về chi tiết của vụ bê bối, nàng u ám không một lời, bị ép hỏi thì liền nhổ nước bọt, mắng người ta là lợn, sau đó còn âm thầm mang tiền giấy đi cúng bái ta.Ân nhỏ như giọt nước, báo đáp như suối nguồn.7Người của Vệ phủ đã tới, cùng cha thương lượng việc dời ngày cưới.Đối phương là trưởng bối có phẩm hạnh đoan chính, mang theo rất nhiều lễ vật quý giá, năng khiêm tốn, chân thành, hợp hợp lý, cha liền đồng ý.Lâm phu nhân lại lộ ra vẻ lo lắng.Người vừa đi, bà ta liền oán trách: "Đồ cưới còn chưa chuẩn bị xong. Vệ phủ thật thất lễ. Lão gia, theo thiếp thấy bọn họ không coi chúng ta ra gì, mối hôn sự này không kết cũng chẳng sao."Cha lạnh lùng liếc bà ta một cái, : "Người Tạ gia chúng ta tự tôn tự trọng, không cần phải nghi ngờ, tủn mủn như chỉ là chuyện nhỏ. Không bậy chuyện từ hôn." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...