Kiếp trước, nha hoàn thân cận Lưu Vân tư thông với biểu ca, quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta tác thành.Ta khuyên can: "Nếu hắn thật lòng với ngươi, thì nên dành dụm tiền bạc chuộc thân cho ngươi, tam môi lục sính cưới ngươi vợ, sao lại dụ dỗ ngươi cùng hắn chuyện không danh phận như ."Ả im lặng hồi lâu, dập đầu : "Tạ tiểu thư thật là có lòng."Không lâu sau, tin tức truyền đến, biểu ca kia quả phụ chủ tiệm thuốc chiêu phu quân.Ta an ủi Lưu Vân: "Quả nhiên là kẻ không đáng tin cậy, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi mối nhân duyên tốt nhất."Sau đó, tại Xuân Nhật Yến, nơi các tiểu thư danh giá tụ họp, Lưu Vân gắp thức ăn cho ta, từ trong tay áo nàng ta rơi ra một cuốn tranh xuân cung.Ả khóc lóc trước mặt mọi người: "Tiểu thư, nô tỳ đã khổ sở khuyên can người, không thể mang theo thứ này ra ngoài mà."Danh tiếng của ta bị hủy hoại trong phút chốc.Cha nhốt ta lại, mẹ kế Lâm phu nhân nhân cơ hội siết cổ ta đến chết, chỉ con Tạ gia c.h.ế.t vì bạo bệnh.Nhờ Lâm phu nhân bao che, Lưu Vân bình an vô sự đến thôn trang.Trước khi đi, nàng ta giúp Lâm phu nhân dọn sạch đồ đạc trong Thanh Nghi Các.Đêm đó, Lâm phu nhân thắp sáng hai ngọn nến đỏ, đối diện với gương đồng lần lượt đeo từng món di vật của mẹ ta, thử suốt cả đêm.Đều là những thứ bà ta đã khao khát từ khi còn trẻ.Sau đó, ta trùng sinh.Trong căn phòng ngủ quen thuộc, Lưu Vân lại quỳ trước mặt ta, cầu xin ta cho phép nàng ta tư bôn.Ta thản nhiên : "Đứng dậy đi, sao ta lại không nỡ tác thành cho ngươi."1Tiết trời đầu xuân, se se lạnh, dưới đất trong phòng ngủ vẫn còn đặt chậu than bằng đồng.Lưu Vân thê lương thảm thiết quỳ xuống, dập đầu không ngừng, nước mắt như chuỗi ngọc đứt: "Tiểu thư, xin hãy tác thành cho nô tỳ, xin hãy niệm nghĩ đến những năm qua nô tỳ đã tận tâm hầu hạ người."Ta ngồi trên giường, ngón trỏ ấn vào giữa hai lông mày, lạnh lùng xuống.Kiếp trước nàng ta cũng quỳ xuống cầu xin ta như .Năm ấy, khi tuyết mùa đông còn chưa tan hết, nàng ta trốn trong hang đá Sơn Tử Thạch cùng biểu ca Vương Khánh vụng trộm.Một nha hoàn thô sử ngây thơ đã bắt gặp chuyện tốt của hai người.Đôi uyên ương hoang loạn vội vã tách ra, Vương Khánh nhanh chân chạy ra khỏi vườn.Nhưng Lưu Vân thì không thể đi .Tạ phủ là do mẹ kế Lâm phu nhân của ta cai quản, bà ta ghét nhất là nha hoàn không giữ quy củ, nếu nghe thấy nửa lời nửa chữ, lập tức sẽ gọi người buôn người đến, đem người bán đi.Lưu Vân nơm nớp lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên, uể oải chẳng buồn dậy.Ta lặng lẽ mời thầy thuốc đến khám cho ả, mãi không khỏi.Một ngày nọ, nàng ta nhận một phong thư nhà, đọc xong liền gắng gượng xuống đất quỳ xuống, kể cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện.Ta giận nàng ta hồ đồ, thấy nàng ta khóc đến mặt đỏ tía tai, lại không đành lòng.Sau khi mẹ qua đời, vẫn luôn là nàng ta chăm sóc ta, dịu dàng đáng tin cậy, như chị ruột.Vì , ta thành khẩn : "Ngươi yên tâm, nếu chuyện này lộ ra ngoài, ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi không thể tiếp tục hồ đồ nữa. Nếu hắn thật lòng với ngươi, thì nên dành dụm tiền bạc chuộc thân cho ngươi, tam môi lục sính cưới ngươi vợ, sao lại dụ dỗ ngươi cùng hắn chuyện không danh phận như ."Lưu Vân lại lắc đầu, khổ: "Tiểu thư, không phải hắn tiếc tiền bạc, hắn việc ở tiệm thuốc ba năm, đáng lẽ phải có tiền, tiệm thuốc muốn gả tiểu thư cho hắn, biểu ca sống c.h.ế.t không chịu, vì mà bị quỵt mất ba năm tiền công..."Ta thầm lấy lạ.Biểu ca Vương Khánh này là hạng người gì mà tiệm thuốc lại vội vàng chiêu hắn lên rể như ?Lưu Vân , trong thư biểu ca cầu xin nàng ta cùng nhau bỏ trốn, nếu canh ba không gặp nàng ta ở cổng sau, hắn sẽ nhảy xuống giếng, lấy cái c.h.ế.t để tỏ rõ lòng mình.Ta suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không ổn, bèn khuyên Lưu Vân, bảo nàng ta đợi thêm xem sao.Lưu Vân tỏ ra gấp gáp và lo lắng.Ta an ủi, chỉ cần sắp xếp người canh giữ bên giếng ngoài cổng sau, là có thể biết lời biểu ca của nàng ta là thật hay giả.Nếu hắn thật sự nhảy xuống giếng, thì ôm chặt lấy eo hắn, chắc chắn sẽ không để hắn mất mạng.Nha hoàn Lục Văn ở bên cạnh phụ họa, em trai nàng vừa hay đang việc ở cổng nhì, có thể đảm nhận trách nhiệm trông coi này.Lưu Vân im lặng hồi lâu, dập đầu : "Tạ tiểu thư thật là có lòng."Đêm đó, chúng ta đều không ngủ , mắt thấy chân trời lóe lên ánh bình minh.Sáng sớm, Lai Bảo co ro vì lạnh, oán trách với tỷ tỷ Lục Văn: "Đáng lẽ hôm nay là ngày ta nghỉ, ta lại phải canh bên giếng cả đêm. Nếu đợi người, thì cũng đáng, đừng là người, đến quỷ cũng không thấy."Lưu Vân nghe xong, không lời nào.Mấy ngày sau, tin tức truyền đến, biểu ca kia quả phụ chủ tiệm thuốc chiêu phu quân, trở thành ông chủ mới.Điều khiến người ta dở khóc dở là, hắn ta cưới không phải tiểu thư mười sáu tuổi, mà là quả phụ ba mươi sáu tuổi.Lưu Vân vừa nghe tin liền đổ bệnh.Ta ngồi bên giường khuyên nàng ta uống thuốc: "Quả nhiên là kẻ không đáng tin cậy, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi mối nhân duyên tốt nhất."Sau đó, nàng ta khỏi bệnh, kiên quyết đi cùng ta đến Xuân Nhật Yến.Đó là lần đầu tiên ta xuất hiện trước mặt mọi người sau khi đính hôn với Vệ công tử.Ven sông liễu xanh mai đỏ, các tiểu thư danh giá tụ họp, tiếng không dứt.Sau khi khai tiệc, Lưu Vân tươi gắp thức ăn cho ta, đột nhiên rơi một cuốn tranh xuân cung trước mặt mọi người.Trong lúc mọi người sửng sốt, nàng ta đã gục xuống đất, khóc lóc: "Tiểu thư, nô tỳ đã khổ sở khuyên can người, không thể mang theo thứ này ra ngoài mà."Đám đông xôn xao, cha không màng thất lễ, bước nhanh đến, kéo ta lên xe ngựa.Trước khi rèm xe hạ xuống, ta thoáng thấy nụ lạnh lẽo nơi khóe miệng Lưu Vân, nhất thời như rơi vào hầm băng.Ả hận ta.Cho dù liều mạng cũng muốn đẩy ta vào đường cùng.
Bạn thấy sao?