Ta cũng không rõ vì sao Hoàng thượng không triệu ta đến thị tẩm, ta biết hắn cũng không ghét ta. Hắn chuyện với ta không nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng sau khi ăn xong mới hỏi ta vài câu như đồ ăn có ngon không, tối qua ngủ có ngon giấc không.
Mỗi lần hắn hỏi, trong lòng ta đều âm thầm rộn ràng, dù biết rằng hắn chỉ hỏi một cách vô .
Mỗi khi ta càng thêm thích hắn một chút, sự lạnh nhạt và bình thản của hắn lại khiến ta tỉnh táo hơn. Đến nỗi mỗi chút cảm ta dành cho hắn đều như cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới dần nảy nở.
Trong cung thật là nơi kỳ lạ. Hoặc cách khác, Hoàng thượng mới là người kỳ lạ. Ở bên cạnh hắn, ngay cả cũng mang hơi lạnh, dường như chẳng có chút nhiệt độ thừa thãi nào.
Sau khi vào thu, Cố Tri Xuân gỡ bỏ lệnh cấm túc. Nàng ta không đến phiền phức cho ta, nhanh chóng vùi đầu vào con đường tranh sủng lần nữa.
Cố Tri Xuân đã luyện tập đàn tỳ bà hơn một tháng. Khi ta gần như có thể thuộc lòng khúc nhạc tỳ bà đó thì Trung thu đến, toàn cung dạ yến. Ban đầu ta cảm thấy mới lạ, vừa ngồi xuống đã thấy buồn tẻ.
Lần đầu tiên ta thấy nhiều phi tử chức vị cao như , trong số bọn họ có những người còn lớn tuổi hơn cả Hoàng thượng. Bọn họ mặc cung trang đoan trang, châu ngọc lộng lẫy như sao trời, khi uống canh thậm chí bộ diêu cũng không hề lay .
Đây là lần đầu tiên ta ngồi xa Hoàng thượng như trong bữa ăn. Vẻ mặt, trang phục, thậm chí cả giọng của hắn đều khiến ta cảm thấy xa lạ.
Cố Tri Xuân ôm đàn tỳ bà bước ra, muốn dâng Hoàng thượng một khúc nhạc.
Trong điện thoáng cái yên tĩnh lại, rất nhiều ánh mắt mang ý nghĩa khác nhau về phía nàng ta. Nàng ta vẫn bình tĩnh như thường, khi gảy chuỗi âm đầu tiên, tay không hề run một chút.
Đôi mắt nàng ta xuyên qua vô số ánh như không thấy ai, chỉ mỗi Hoàng thượng.
Cố Tri Xuân đàn xong một khúc, tiếp đến là đàn tranh của Vương Mỹ nhân, đàn cầm của Tô Tiệp dư. Phương Nguyệt Hề cũng múa, có lẽ vì run sợ, nàng ta múa không tốt, còn bị trẹo chân.
Ta càng xem càng buồn ngủ. Mơ màng thấy mấy vị phi tần ngồi gần Hoàng thượng nhất vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, ưu nhã, không hề nhúc nhích.
Ta đành phải véo tay mình dưới bàn. Ta lén các phi tử phía trên, còn nhiều người phía dưới ngay cả các phi tần trên cũng không thấy rõ, đành phải ta.
Hoàng hậu khen ngợi vài câu các phi tử đa tài đa nghệ, cố ý vô nhắc đến vài người, dường như đều là những phi tần phân vị hơi thấp.
Nghe ám chỉ của Hoàng hậu, bọn họ nửa từ chối nửa đồng ý biểu diễn vài tiết mục. Trình độ không bằng những người trước, dù sao người cũng không đến nỗi khó coi.
Hoàng hậu quản khá nhiều việc, kéo chủ đề về phía ta, nhắc đến chuyện Hoàng thượng dùng điểm tâm, có lẽ là muốn ta biểu diễn gì đó.
Ta dụi dụi mắt, tỉnh táo một nửa, trong lòng nghĩ xem nên biểu diễn bài toán gà thỏ cùng chuồng như thế nào cho hoa mỹ.
Tuy nhiên, Hoàng hậu vừa nhắc đến tên ta, Hoàng thượng đã tùy ý chuyển chủ đề, thờ ơ giúp ta thoát khỏi huống khó xử.
Ta muốn cùng hắn uống một chén để tỏ lòng cảm tạ, để giữ thái độ khiêm tốn, ta chỉ vui vẻ nháy mắt với hắn, có lẽ ở khoảng cách này hắn cũng không thấy .
Chủ đề chuyển sang người khác, ta lại bắt đầu buồn ngủ. Có lẽ Hoàng thượng thấy nên cho Lý Đức Toàn mang đến cho ta một đĩa mơ khô cực chua, ta nhai nhai, miễn cưỡng xua tan một chút buồn ngủ.
Mãi đến nửa đêm, Hoàng thượng và Hoàng hậu mới lần lượt rời tiệc, những vị phi tử ngồi như tượng đá kia cũng đứng dậy rời đi. Mọi người lác đác ra về, ta cũng không ở lại lâu, về cung nằm xuống là ngủ.
Theo lý thì đêm Trung thu Hoàng thượng phải ở bên Hoàng hậu, theo kinh nghiệm của ta, chưa đầy một canh giờ nữa, Hoàng thượng sẽ phải thức dậy.
Bạn thấy sao?