Mồng ba tháng chín năm thứ mười, Thừa Thanh Đế lập Minh Phi Thẩm thị Hoàng hậu. Từ đó, đế hậu sống bên nhau đến cuối đời, cảm ngày càng sâu đậm.
...
Ngày hai mươi tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế đích thân xuất chinh đến Tây Bắc, mười trận đều thắng bộ tộc Ngao Ngao. Thủ lĩnh bộ tộc Ngao Ngao bị bắt, trên đường khải hoàn giả vờ cắn lưỡi tự tử để dụ Thừa Thanh Đế lại gần, rồi bất ngờ rút d.a.o độc đ.â.m bị thương ngài.
Rạng sáng ngày hai mốt tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế băng hà.
Cùng ngày, Hoàng hậu Thẩm thị ở kinh thành không bệnh tật gì đột nhiên qua đời, hưởng thọ chỉ hai mươi bốn tuổi.
Ngày hai mươi lăm tháng tám, tin Thừa Thanh Đế băng hà truyền về kinh thành. Ba ngày sau, linh cữu đưa về kinh, hợp táng cùng Hoàng hậu Thẩm thị tại lăng Minh An.
Hết -
Ngoại truyện:
Một nghìn năm sau, Minh An Đế lăng.
Ngọn đèn trường minh cháy suốt hơn nghìn năm khẽ lay rồi tắt ngấm. Trong bóng tối vang lên tiếng gõ nhẹ.
"Là ở đây." Có người khẽ.
Sau một hồi ma sát trầm đục, cánh cửa chạm ngọc thủy tinh chủng của phòng mộ mở ra.
"Bật đèn." Người đó lại .
"Khoan đã, chúng ta đi cả quãng đường nãy giờ mà chẳng gặp chuyện gì, có phải quá lạ không?" Một giọng khàn khàn cất lên.
"Không sao." Lần này là một giọng nam nhạt nhòa.
Sau tiếng sột soạt nhẹ, một ngọn đèn vàng vọt thắp lên ở góc phòng mộ. Dưới ánh đèn có bốn người đứng, một người mặc đồ đen, đeo kính đen, một người thân hình to lớn, bụng khá phệ, một người mặc áo hoodie đứng ở góc, không thấy rõ vẻ mặt, người đứng giữa là một gã đầu trọc.
"Lạ kỳ lạ." Gã mập lên tiếng trước: "Dọc đường đi trong lăng mộ này có không ít đồ tốt, đến tận chính điện mộ rồi mà còn chẳng thấy ma nào."
Gã mặc hoodie có vẻ lạnh lùng đưa tay chạm vào đèn trường minh, sắc mặt hơi nhíu lại: "Ngọn đèn này vẫn còn ấm."
Gã trọc đầu vươn tay đập vào bờ m.ô.n.g mềm mại của gã mập: "Mày mở cửa mạnh quá nên cho đèn bị khí sao?"
"Mẹ kiếp mày bậy, ông đây là chuyên gia. Hơn nữa, cái đèn c.h.ế.t tiệt đó ở phía sau quan tài, ông đây chỉ mở cái cửa thôi, có phải là bão đâu." Gã mập lên.
Gã đeo kính đen huýt sáo, : "Vậy là gặp ma rồi. Không có bóng người mà tắt đèn trường minh, không phải ma thường đâu."
Gã mập quăng cái ba lô nặng trĩu xuống đất: "Mặc kệ có ma hay không, trên đường đi cái gì nên lấy thì đã lấy, không nên lấy thì cũng lấy rồi, có sao đâu."
Bốn bức tường phòng mộ trang trí với những bức tranh vẽ tường lộng lẫy bằng bột vàng, sát tường bày biện nhiều bộ đồ vàng bạc ngọc quý.
Chính giữa là hai quan tài gỗ trầm hương đặt song song, cỗ lớn hơn chạm khắc rồng vàng năm móng, cỗ nhỏ hơn vẽ bức tranh bách điểu chầu phượng.
Gã trọc đầu dường như vẫn còn do dự, ngước quanh phòng mộ một lượt rồi mới thở dài: "Mở quan tài đi, mở cái nhỏ trước."
Nắp quan tài ngàn năm bụi phủ mở từng lớp, khi tấm ván gỗ lim cuối cùng nhẹ nhàng dời đi, trong phòng mộ vang lên ba tiếng "đệt" đồng thanh.
"Trống rỗng?"
"Nói nhảm, không phải chỉ là không có xác thôi sao, có nhiều báu vật thế này mà mày mù à?" Gã mập thò tay vào, sờ một cái ấn vàng to bằng ngón cái.
"Đúng ." Gã đeo kính đen đẩy kính.
"Nhiều ngọc trai đen thế này, người phụ nữ này là nàng tiên cá biến thành à? Đống này là đá trà hương, cái này là gì, thanh lưu ly? Còn mấy miếng này là cái gì? Lão Tề xem." Gã mập đụng đụng vào gã đeo kính đen.
"Theo kinh nghiệm chăn bò nhiều năm của tôi, đây là xương bò sữa." Gã đeo kính đen .
"Dùng gì?"
"Không biết." Gã đeo kính đen trầm ngâm một lúc rồi : "Có khi nàng ta muốn nấu một nồi trà sữa trân châu thêm thạch dừa?"
Gã mập tát cho ta một cái: "Nói bậy, thời đó có cái khỉ gì là trà sữa trân châu."
Gã mặc hoodie ngắt lời: "Đừng vào đã, mở quan tài chính."
Gã mập nhe răng , xoa xoa tay đi về phía quan tài chính, : “Cái này chắc chắn có nhiều đồ tốt hơn, các cục cưng quý, ngoan ngoãn chờ ông đây sủng ái nhé.”
Bạn thấy sao?