"À phải rồi." Hắn xoay lưng về phía ta, dường như vô : "Trước đây trẫm từng nghĩ, nếu đối mặt với thích khách, có kẻ nào bám lấy trẫm không chịu đi, vướng tay vướng chân, nhất định phải trị tội nàng ta."
"Nhưng mà…" Hắn bước ra ngoài, trong giọng nhạt nhẽo ẩn chứa nụ , "Lúc đó nàng không chịu đi, trẫm nàng, lại thấy rất vui."
Thời gian bình lặng trôi qua vài tháng, ngoại trừ ta - người trực tiếp trải qua, dường như chẳng ai để tâm đến hơn mười tên thích khách lúc đó. Ban đầu Hoàng thượng có với ta là đã điều tra ra manh mối, dù sao người họ muốn g.i.ế.c cũng không phải ta nên ta cũng chẳng để tâm.
Ta từng nghĩ sau vụ thích khách, Hoàng thượng sẽ thưởng cho ta thứ gì đó, hoặc thăng chức an ủi, cuối cùng chẳng có gì. Nghĩ đi nghĩ lại ta cũng thấy chẳng sao, dù gì bạc phụ thân gửi cho ta cũng đủ tiêu, những phi tần trong cung cũng không vì ta sủng ái mà không đến phiền phức.
Hoàng thượng bắt đầu thỉnh thoảng triệu ta đến thị tẩm, cũng chỉ là trò chuyện, uống trà với tính tích phân. Có một phi tần ngốc nghếch lén lút bàn tán sau lưng ta chuyên sủng, kết quả bị Hoàng hậu nện cho một trận.
Đùa gì chứ, Hoàng hậu không muốn giao lưu với ta nữa đâu, càng không muốn hỏi ta ban đêm "chuyên sủng" như thế nào.
Sau đó, trong cung đột nhiên xuất hiện thêm một vị Ngọc Phi, là cháu của Thái hậu, dung mạo cũng không tệ.
Một đêm nọ ta nũng hỏi Hoàng thượng, hắn thích ta hơn một chút, không biết thật hay giả, dù sao ta cũng tin.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ phong ta Chiêu Dung.
Cuối tháng mười, Hoàng hậu ngã bệnh. Căn bệnh này đến rất vô tri vô thức, nghe chỉ là cảm lạnh thông thường.
Kỳ lạ là, không biết có phải Thái y viện kê sai thuốc hay không, Hoàng hậu nằm trên giường bệnh hai ngày, lại chỉ định triệu ta đến hầu bệnh.
Chẳng lẽ bài toán gà thỏ chung chuồng của ta vẫn còn sức hút?
Ta không có lý do từ chối Hoàng hậu, ôm theo củ nhân sâm lớn mà Phương Nguyệt Hề tặng, tung ta tung tăng đi. Vừa bước vào cửa, đã thấy nàng ta khoác áo lỏng lẻo, nằm nghiêng trên giường.
Ta thỉnh an, nàng ta đưa tay đỡ ta từ xa, vẫy tay đuổi cung nhân ra ngoài. Ta ngẩng đầu, thấy nàng ta mặt mũi tiều tụy, không có vẻ bệnh tật.
Giả bệnh à? Giả bệnh gì? Muốn thu hút sự ý của Hoàng thượng sao? Vậy... tại sao lại gọi ta đến?
"Minh Tiệp Dư." Nàng ta ta, giọng yếu ớt, "Ngươi ngồi xuống đi."
Ta gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
"Bổn cung gọi ngươi đến, là muốn với ngươi vài câu."
Ta gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Vâng vâng, nương nương cứ ."
"Bổn cung đã lâu không ngủ ngon ." Nàng ta .
?
Chẳng lẽ muốn ta bài toán gà thỏ chung chuồng để ru ngủ?
"Nương nương có chuyện phiền lòng?" Ta lịch sự hỏi han.
Nàng ta cụp mắt nhạt: "Bổn cung sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."
Ta hoảng sợ.
Thấy ta không gì, nàng ta thở dài, : "Ngươi hoảng cái gì."
Ta im lặng như một con chim cút.
Nàng ta tự : "Cũng tốt, ngươi không gì như , vẫn tốt hơn là cứ luôn mồm một câu 'thần thiếp không biết'."
"Thần thiếp không thể chia sẻ lo lắng với Hoàng hậu nương nương." Ta mặt đầy hổ thẹn.
"Không cần ngươi chia sẻ, ngươi không phiền phức cho bổn cung là tốt rồi.” Nàng ta , "Trên đời này chẳng có gì là không có giới hạn cả. Vinh hoa phú quý đều có điểm cuối, bổn cung thấu rồi."
Ta : "Những thứ vĩnh hằng bất biến không nhiều, có những thứ tưởng chừng ngắn ngủi, thực ra không phải là không thể kéo dài."
Nàng ta lắc đầu, vẽ một đường ngang trong lòng bàn tay: "Ngươi thường thích tính toán những thứ kỳ quặc này, ngươi xem, một là một, viết đến đầu, thì không còn gì nữa."
Ta khuyên: "Từ không đến một, những con số ở giữa là đếm không xuể. Giống như con người rồi sẽ chết, những điều trải qua lại mỗi người mỗi khác."
"Ồ? Tại sao từ không đến một lại có vô số con số?"
? Với cách nắm bắt trọng điểm này, ngươi đúng là tự chuốc phiền phức mà...
Bạn thấy sao?