Ta lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng mà, năm Tiên hoàng bệnh nặng trẫm chỉ mới mười một tuổi, nếu Tiên hoàng có bề gì sẽ phải do hoàng thúc Nhiếp chính vương chấp chính. May mắn là mẫu phi của trẫm mất sớm, trong cung cũng không nổi bật, vì trước khi Tiên hoàng băng hà đã sửa tuổi của trẫm lớn hơn năm tuổi, trẫm mới có thể thuận lợi đăng cơ."
Ta không biết gì, chỉ có thể thốt lên một tiếng "Ồ". Nói, ngài mới mười chín tuổi thôi à.
Hắn gật đầu, : "Có phải trông trẫm rất già không?"
Ta lắc đầu thật mạnh, trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Ta luôn thấy hắn việc gì cũng dễ dàng thuần thục, chưa từng nghĩ rằng, hắn có quá khứ khúc chiết như , cũng chỉ là một hài tử mười chín tuổi.
Thật là...
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Thật là một độ tuổi tốt để học vi tích phân.
...
"Chuyện này hiện giờ chỉ có trẫm và Thái hậu biết, hôm nay lại thêm nàng.” Hắn đầy ẩn ý: “Nếu có người thứ tư biết , thì đó là do nàng ."
Ta chớp chớp mắt.
Hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài, đổi giọng: "Trẫm sẽ bỏ đói nàng ba ngày."
Ta vui vẻ , lại đi ôm lấy cánh tay hắn.
Ôm một lúc, có lẽ hắn không chịu nổi nữa, đẩy ta ra, : "Đi tắm đi."
Lý Đức Toàn đứng bên cạnh lại đến nếp nhăn đầy mặt, còn có mấy tiểu thái giám khác, cũng là vẻ mặt muốn mà không dám .
Ta ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, còn giơ tay phủi phủi tay áo hắn chỗ ta vừa ôm.
Tức c.h.ế.t ta rồi, thật mất mặt, hu hu.
Không biết có phải là hắn mềm lòng không, muốn giúp ta giữ thể diện, bổ sung thêm một câu: "Tắm xong lại ôm."
Khóe miệng không có tiền đồ kia của ta lập tức lại bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, ta và những cung nữ giúp ta tắm hợp tác rất vui vẻ, lần này ta không dùng hương cao mê điệt hương, cũng không ai dùng hương liệu ướp ta.
Mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, ta chạy lộp cộp trở về ôm lấy cánh tay Hoàng thượng.
Nhìn cuốn sách trên bàn của hắn, góc sách hơi nhàu vàng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Làm sao Hoàng thượng biết tuổi của thần thiếp ?"
"Nhìn ra thôi." Hắn kéo kéo mái tóc ướt đẫm của ta, nghe là biết đang lấy lệ.
Trong lòng ta cảm thấy lời này không đáng tin, cũng biết không thể vạch trần.
Nhưng mà...
Ta cúi đầu, không gì. Có lẽ hắn chỉ nghĩ ta là tò mò không thỏa mãn, cũng không để tâm, chỉ đẩy một đĩa điểm tâm về phía ta.
Lần trước ta đến vào buổi tối, hình như trên bàn cũng có một đĩa điểm tâm như , có lẽ là bánh sơn tra hoặc bánh nhân táo đỏ, là những miếng vuông nhỏ màu đỏ. Hoàng thượng có vẻ không thích ăn, dù sao ta cũng chưa thấy hắn ăn bao giờ.
Ta cầm lấy một miếng cắn thử, cảm giác dính dính, tanh tanh... khiến mọi cảm trong lòng ta tan biến. Cái này...
Vùng cấm!
Mùi vị quái quỷ gì thế này? Người bánh này sống đến giờ bằng cách nào ?
Ta kinh ngạc Hoàng thượng, trong khi hắn lại đang rất vui vẻ.
"Cái... cái này là thứ gì ... " Ta cầm nửa miếng bánh còn lại trong tay, kẽ răng vẫn còn vị tanh ngọt, lưỡi cũng cứng đờ.
"Bánh huyết lộc, trẫm cũng không thích ăn." Hắn chỉ vào đĩa bánh, ân cần : "Không thích thì để lại, không sao đâu."
Ta vội vàng đặt miếng bánh huyết lộc đã cắn một nửa trở lại đĩa, một cung nữ nhỏ lặng lẽ bước vào bưng đĩa bánh ra ngoài.
Khoan đã...
Ta cúi đầu màu sắc dính trên ngón tay, sao có vẻ quen thuộc thế nhỉ?
"Lần đầu tiên thị tẩm của ta… thần thiếp, trên chiếc khăn cũng là thứ này sao?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
"Vậy... lúc đó là vì Hoàng thượng đã biết tuổi thật của thần thiếp?"
Hắn lại ừ thêm một tiếng nữa.
Dường như có điều gì đó trong lòng ta vừa xác thực, đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang. Ta đang định hỏi thêm điều gì đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Hoàng thượng phản ứng nhanh hơn ta, gần như theo bản năng kéo ta rời khỏi cửa sổ. Lúc này Lý Đức Toàn vội vã bước từ bên ngoài vào, trên mặt không còn nụ thường ngày, : "Có thích khách, hơn mười tên."
Bạn thấy sao?