10.
Rõ ràng mọi người đều có trình hơn hệ thống, không cần ta giải thích cũng hiểu.
Bọn họ đồng loạt Doãn Lương, không biết hắn ta đã phạm phải tội lỗi gì, mà lại có thể khiến chân long trách tội.
Doãn Lương thân là nam chính của thế giới này, tất nhiên sẽ không dễ dàng sợ hãi như .
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng : "Ta có lỗi gì?"
"Linh Nữ hạ phàm bị ngươi dè bủ, dẫn tới thiên khiển, ngươi nếu không ăn năn hối cải, thành tâm sám hối, hôm nay ta sẽ nhấn chìm nơi này, để các ngươi biết thế nào là lợi !"
Con rồng xong, mưa càng lúc càng lớn.
Thẩm Tuyền An với vẻ mặt "ta biết ngay mà", đỡ ta dậy, gọi mọi người vào đại sảnh.
Huynh ấy đám người ướt như chuột lột, : "Buổi chiều các ngươi năng cay nghiệt, vu oan muội muội ta, có bằng chứng nào không? Doãn Lương, ta hỏi ngươi, ngươi muội muội ta phẩm hạnh không đoan chính, chẳng lẽ tận mắt ngươi thấy?"
Doãn Lương Thẩm Cốc Vũ, Thẩm Cốc Vũ lộ vẻ mặt sợ sệt, trốn sau lưng mẫu thân.
"... Ta chính mắt thấy, sao nào!"
Doãn Lương đột nhiên bộc phát khí chất nam chính, dường như chắc chắn mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Cơn gió lốc ập tới, mái nhà đại sảnh bị thổi bay mất một mảng.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, như thể bị đánh b.o.m định hướng, Doãn Lương ngã xuống.
Hắn ta, bị sét đánh.
11.
Mọi người kinh hô, đồng môn của hắn ta muốn đỡ hắn ta dậy, lại một tia sét giáng xuống người hắn ta, lần này không ai dám tới gần hắn ta nữa.
Mấy tia sét liên tiếp giáng xuống, giọng của con rồng mang theo tức giận.
"Tiểu tử láo xược!"
Có lẽ Thẩm Tuyền An muốn tích thêm chút công đức để phi thăng, thấy Doãn Lương ngã xuống, huynh ấy đám nam thanh nữ tú đã từng dồn ép ta vào buổi chiều, ánh mắt tối sầm lại.
Sau đó, huynh ấy lạnh lùng : "Mấy người các ngươi buổi chiều năng hùng hồn như , có bằng chứng gì không?"
Mấy người đó không ai dám lên tiếng.
Ừm, sợ bị sét đánh.
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi... Ngươi đã đánh bại nam chính rồi, nên dừng tay lại rồi, đừng có đợi lát nữa thật sự nhấn chìm nơi này..."
Ta đẩy Thẩm Tuyền An ra, quỳ xuống đất, ôm lấy cơ thể Doãn Lương, gào khóc thảm thiết.
"Doãn công tử, là ta ngươi! Đều là lỗi của ta!"
Thẩm Tuyền An đỡ ta dậy, với vẻ mặt đau lòng tột độ, "Muội muội, muội có lỗi gì chứ?"
Ta vừa khóc vừa : "Dù sao cũng là lỗi của ta! Ta là một kẻ vô dụng, ta c.h.ế.t quách cho xong, hệ thống ngươi có phải không..."
Mọi người chỉ coi ta là bị dọa đến mức thần chí hỗn loạn, năng lộn xộn, hệ thống trong đầu ta lại tức điên lên.
"Đừng có gào nữa! Ngậm miệng!"
Lại một tiếng long ngâm vang vọng đất trời, nước lũ sắp tràn qua bậc cửa.
Một thiếu niên mặt tròn tái mặt, nhỏ giọng : "Mưa mà không ngừng, chúng ta có bị kẹt ở đây không?"
Thiếu niên bên cạnh : "Còn kẹt ở đây gì nữa, nhấn chìm chúng ta hết cũng nên. Này! Rốt cuộc mấy người vì sao lại bậy?"
Cô nương bên cạnh hắn ta cũng tái mặt, nhỏ giọng : "Chúng ta cũng là nghe Cốc Vũ tỷ tỷ mà thôi, Cốc Vũ tỷ tỷ sao... Sao có thể dối..."
Gương mặt Thẩm Cốc Vũ không còn chút máu, lắp bắp : "Ta..."
"Thẩm Cốc Vũ!" Con rồng quát lớn: "Ngươi đánh cắp cơ duyên, phúc trạch của Linh Nữ, còn không mau hối cải, chẳng lẽ còn muốn sai thêm sao?"
Thẩm Cốc Vũ là nữ chính cưng chiều, lại có bản tính thích ve vãn, giả vờ ngây thơ.
Nhưng lúc này nàng ta đang đối mặt với một con rồng.
Một con rồng ta lập trình chương trình tương tác.
Con rồng này chỉ một việc, chính là giúp ta phun châu nhả ngọc.
Nó là một con rồng phun lửa khổng lồ với âm thanh vang dội như thể gắn cả dàn âm thanh cực chất.
Thẩm Cốc Vũ còn có thể gì, nàng ta chỉ có thể "bịch" một tiếng quỳ xuống, chằm chằm vào lỗ thủng trên mái nhà, run rẩy lên tiếng.
"Là... Là Doãn Lương bảo ta . Hắn hắn không thích Linh Nhi tỷ tỷ, lại không muốn mang tiếng hủy hôn, chuyện trước kia của Linh Nhi tỷ tỷ đều là hắn với ta, ta không ngờ hắn lại dối, xin Long Thần minh giám!"
"Ầm ầm ầm", Doãn Lương lại bị sét đánh ba cái.
Cơ thể hắn ta nảy lên, rơi xuống.
Lại nảy lên, lại rơi xuống.
Lại nảy lên, lại rơi xuống.
"Trời ơi..." Ta quỳ gối trên mặt đất, đưa tay ra, tuyệt vọng : "Đừng đánh c.h.ế.t Doãn công tử..."
12.
Doãn Lương dù sao cũng là nam chính, bị đánh thành như mà vẫn chưa chết, mơ màng tỉnh lại, mọi người.
Đại sư huynh Thiếu Lâm - Kim Cang trừng mắt, cầm cây thiền trượng nện mạnh vào lưng hắn ta.
"Cái đồ tội đồ này! Làm ra chuyện thương thiên lý như , còn không mau xin Linh Nhi nương tha thứ!"
Thẩm Cốc Vũ khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn ta : "Doãn Lương ca ca, sao huynh có thể ăn bậy bạ như ? Huynh Linh Nhi tỷ tỷ đồi bại, có bằng chứng gì không? Ta tin tưởng huynh là chính nhân quân tử, mới... Huynh c.h.ế.t ta rồi!"
Đám nam thanh nữ tú còn lại cũng bắt chước theo, đồng thanh : "Huynh c.h.ế.t chúng ta rồi!"
Nước đã tràn qua bậc cửa, mọi người đều sốt ruột, có người hắn ta không vừa mắt, đã rút kiếm ra, muốn đ.â.m c.h.ế.t hắn ta.
"Coi như là thay trời hành đạo!" Gã đại hán kia .
Chưa chắc đã là thay trời hành đạo, sợ bị nước nhấn chìm mới là thật.
Haiz, hào quang nam chính thì có tác dụng gì, lúc nguy cấp chẳng khác nào nhà tắm công cộng bị cháy, tự che m.ô.n.g mình mới là quan trọng nhất.
Giậu đổ bìm leo, Doãn Lương rốt cuộc cũng nhận rõ hình, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lại mấy tia sét giáng xuống liên tục, m.á.u đã chảy ra từ mũi miệng Doãn Lương.
Trong nháy mắt, hắn ta như trở về hôm bị ta g.i.ế.c chết.
Hắn ta hoang mang, kinh ngạc, không dám tin, lẩm bẩm: "Vì sao người c.h.ế.t lại là ta..."
Sự tự tin kiên cường bị đánh nát một lần, sau đó hắn ta trọng sinh đến đây.
Ông trời cho hắn ta kịch bản nam chính, thái tử vong quốc, cao thủ hàng đầu, mỹ nữ vây quanh, tương lai xán lạn.
Sau đó, hắn ta gặp lại ta lần nữa.
Hào quang nam chính của hắn ta dần dần vỡ vụn, ta, dùng giọng gần như không thể nghe thấy : "Ngươi thật sự muốn g.i.ế.c ta? Ngươi... Ngươi thật sự chưa từng ta?"
Bạn thấy sao?