Ta Dựa Vào Buff [...] – Chương 4

8.

Chưa kịp đợi ta hoàn hồn, Doãn Lương đã rút kiếm ra, hai mắt đỏ ngầu ta.

Doãn Lương rút kiếm, huynh muội nhà họ Thẩm đứng bên cạnh ta cũng đồng thời thủ.

Thẩm Tuyền An vội vàng chắn trước mặt ta, Thẩm Cốc Vũ như con thỏ nhỏ nhảy tới trước mặt huynh ấy, ôm lấy cánh tay huynh ấy.

"Lương ca ca, huynh sao ?"

Doãn Lương hoàn hồn, cất kiếm, điều chỉnh lại biểu cảm, ta : "Thì ra là Linh Nhi nương. Cô nương có biết, ta và nương có hôn ước không?"

Ta bất như núi: "Bây giờ biết rồi."

Hắn tiến lại gần ta, hạ giọng : "Ngươi cứ chờ đấy."

Ta là nữ phụ, Doãn Lương là nam chính của thế giới này, hắn ta quả thật đủ trình để câu đó.

Hệ thống bắt chước giọng điệu của Doãn Lương, đắc ý : "Ngươi cứ chờ đấy~"

Ở thế giới này, thân phận của Doãn Lương không hề đơn giản.

Hắn là dòng dõi hoàng tộc tiền triều, bị người nhà đổi tên đổi họ, đưa đến Thiếu Lâm Tự lánh nạn, tu hành khổ hạnh, là cao thủ hàng đầu.

Người nhà vì muốn hắn ta cả đời bình an vô sự, đã tìm cách định hôn ước với nhà ta.

Ai ngờ ta bị lạc, Thẩm Cốc Vũ lại trở thành người thay thế ta.

Hắn thích Thẩm Cốc Vũ, Thẩm Cốc Vũ sao có thể toàn tâm toàn ý với một người, luôn lấy lý do mình không phải con ruột nhà họ Thẩm ra để thoái thác.

Nàng ta lúc gần lúc xa, Doãn Lương lại rất thích trò mèo vờn chuột này.

Tối hôm đó, Linh Kiếm phái vô cùng náo nhiệt, tiệc rượu bày ra tận lưng chừng núi.

Doãn Lương là khách quý, hắn chủ cụng ly với phụ thân ta, phụ thân ta hiếm khi hòa nhã, cũng cụng ly với hắn.

Hắn uống rượu xong, đứng dậy ta : "Thẩm bá phụ, đắc tội rồi, cháu có lời muốn ."

Phụ thân ta : "Hiền chất cứ ."

Doãn Lương: "Thẩm bá phụ, cháu biết cháu và Linh Nhi nương từ nhỏ đã có hôn ước, Linh Nhi nương đã trở về, cháu nên bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ. Nhưng mà hôn lễ này, cháu không đồng ý."

Doãn Lương ta, dưới những tiếng xì xào bàn tán của mọi người, hắn ta cao giọng : "Ta chọn thê tử, chỉ coi trọng đức hạnh. Linh Nhi nương phẩm hạnh không đoan chính, thật sự không phải lương phối!"

"Choang" một tiếng, Thẩm Cốc Vũ như bị biến cố này dọa sợ, chiếc thìa trong tay rơi xuống đất, vỡ đôi.

Những nam thanh nữ tú có quan hệ tốt với nàng ta như nhận tín hiệu, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Nghe nương này ở quê nhà có rất nhiều người ..."

"Người gì chứ, phải là ân khách mới đúng."

"Haiz, nàng ta cũng đáng thương, nghe cha mẹ nuôi mất sớm, không thì lấy gì mà sống?"

"Doãn thiếu hiệp là người trong sáng như trăng rằm, sao có thể cưới loại người... kia..."

Ánh mắt mọi người ta không hề che giấu, hệ thống muốn vỡ bụng.

"Ha ha ha, ký chủ à, ngươi định gì đây? Là lăn lộn ăn vạ chứng minh mình trong sạch, hay là trở mặt ngay tại chỗ, dùng lời lẽ phản bác lại bọn họ?"

Ta Doãn Lương.

Hắn mỉm ta, trong mắt tràn đầy ác ý, ung dung thong dong.

"Linh Nhi nương, có gì muốn không?"

Ta che mặt, chạy đi trong tiếng quát mắng của cha mẹ và những tiếng xì xào bàn tán của mọi người.

Ngoại trừ Thẩm Tuyền An, không ai đuổi theo ta, ta đã nhốt Thẩm Tuyền An ở ngoài phòng ngủ.

Đêm đó, ta lấy một sợi dây thừng, treo lên cửa phòng Doãn Lương.

9.

Doãn Lương và các sư huynh đệ Thiếu Lâm Tự cùng phòng còn chưa nghỉ ngơi, thấy ta treo ở cửa, lập tức sợ tới mức chưa kịp xỏ giày đã chạy ra ngoài cứu ta.

Ta ngã trên mặt đất, phát ra tiếng khóc nức nở thảm thiết.

"Ông trời ơi! Ta không còn mặt mũi nào mà sống nữa, để ta c.h.ế.t đi!"

Hệ thống lạnh lùng : "Ký chủ, đừng có giả vờ nữa. Doãn Lương và ngươi có thù sâu như biển, chẳng lẽ ngươi khóc hai tiếng, hắn ta sẽ lòng sao?"

Giọng của Doãn Lương quả nhiên không có chút ấm áp nào, ngược lại còn giống như đã trả thù, lạnh lùng ta.

"Linh Nhi nương, tự chuyện xấu xa, chẳng lẽ còn sợ người khác sao? Đừng chỉ giả vờ tự tử, cho dù có c.h.ế.t thật, ta cũng không có chút ảnh hưởng nào!"

Ta khóc đến sắp ngất xỉu, lớn tiếng : "Doãn thiếu hiệp, đính hôn với ta lại trở thành vết nhơ trong cuộc đời ngươi, đều là lỗi của ta, ta c.h.ế.t quách cho xong!"

Doãn Lương còn muốn mỉa mai ta hai câu, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Tiếng sấm nối tiếp tiếng sấm, màn đêm bị chiếu sáng như ban ngày.

Sau đó, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Chưa ai từng thấy cơn mưa rào nào kỳ quái như , giống như trời bị rách toạc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị ướt sũng.

Hệ thống : "Chuyện gì ... Ngươi! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi lại dám dùng "Gọi gió gọi mưa"! Đó là đạo cụ cấp thần, phải dành dụm đẻ đổi điểm năng lượng cho ta thăng cấp! Ngươi là cái đồ xấu xa!"

Ta không thèm để ý tới nó, ngẩng đầu mưa, gào khóc thảm thiết.

"Ông trời ơi! Ông đánh c.h.ế.t con đi! Con không xứng đáng sống!"

Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến mức kỳ quái.

Linh Kiếm sơn như một mô hình thu nhỏ, cơn mưa này giống như có người cầm vòi nước, vặn đến mức lớn nhất, không chút kiêng dè mà xối nước xuống.

Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, nước đã ngập qua mu bàn chân ta, đến mắt cá chân ta.

Mưa lớn đến mức không rõ thứ gì trước mặt.

Ta thong dong lấy túi không gian ra, lôi ra một chiếc máy chiếu hình ảnh thông minh cỡ bằng đầu ngón tay cái, khởi chương trình tương tác đã lập trình sẵn.

Chỉ thấy giữa tầng mây đen u ám, lại xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ.

Con rồng ngẩng cao đầu, gầm lên một tiếng vang vọng cả đất trời, rung chuyển cả núi rừng.

Âm thanh nổi vòm sống , hiệu quả rất tốt.

Cảnh tượng kỳ quái này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Những người trú mưa trong nhà cũng chạy ra ngoài, sợ hãi lên bầu trời.

Thẩm Cốc Vũ run rẩy cả người, dựa vào người mẫu thân, : "Đây... Đây là cái gì..."

Con rồng lại gầm lên một tiếng, một tia sét giáng xuống, cái cây lớn trong sân lập tức biến thành than.

Mọi người sợ hãi hét lên.

"Doãn Lương tiểu tử, sao không tự soi mình trong nước tiểu đi!" Giọng của con rồng vang vọng khiến tai người ta ù đi.

Hệ thống: "Tự soi mình trong nước tiểu, là sao?"

Ta tốt bụng giải thích cho nó: "Chính là bảo Doãn Lương đi tè một bãi rồi soi mình trong đó."

Hệ thống: "Không... Không không không, không , ngươi mau tắt cái thứ đó đi, nam chính của ta!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...