6.
Ánh mắt Thẩm Tuyền An ta đã mang sự kính trọng thật sự.
Huynh ấy cẩn thận dìu ta dậy, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của phụ mẫu và Thẩm Cốc Vũ, thành khẩn : "Là ta hẹp hòi, có mắt như mù, đối xử không tốt với muội muội, muội có thể tha thứ cho ta không?"
Ta gật đầu, đến mức nước mắt giàn giụa.
"Ca ca gì , chúng ta đều là người một nhà mà!"
Thẩm Cốc Vũ từ nhỏ đã ca ca cưng chiều, cũng là người hưởng thụ sự cưng chiều nhiều nhất, thấy cảnh tượng này vừa sốt ruột vừa tức giận, ôm lấy mẫu thân, nhỏ giọng : "Có phải ca ca bị trúng tà rồi không?"
Phụ mẫu ta cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Thẩm Tuyền An phất tay, : "Trúng tà cái gì! Ta thương muội muội ruột của mình thì có gì sai?"
"Hơn nữa, vốn dĩ là do lúc nhỏ ta ham chơi, lạc mất Linh Nhi, để muội ấy chịu khổ bao nhiêu năm qua ta đều cảm thấy đau lòng không thôi, rốt cuộc cũng đến lúc bù đắp rồi."
Sau đó, Thẩm Tuyền An bác bỏ mọi lời phản đối, nhường lại phòng ngủ rộng rãi sang trọng của mình cho ta, còn tự tay thay chăn ga gối đệm mới cho ta.
Ta nằm trên chiếc giường tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, lấy hình nộm ra, một lần nữa khống chế giấc mơ của Thẩm Tuyền An.
Trong gương đồng, Thẩm Tuyền An lại gặp lão giả kia, lần này lão giả lại mỉm , trên mặt lộ vẻ tán thưởng.
Mấy con hạc tiên bay lượn trên không trung, từ xa truyền đến tiếng nhạc tiên lay lòng người.
"Tốt lắm, biết sai sửa sai, cũng coi như hiểu chuyện. Ngươi hãy chăm sóc muội muội cho tốt, tích đức hành thiện, biết đâu sau này có cơ duyên thoát khỏi lốt phàm phu tục tử, phi thăng thành tiên cũng không chừng!"
Thẩm Tuyền An kích đến đỏ cả mặt, quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu với lão giả.
Hệ thống: "Ngươi thật là hèn hạ... Lại lấy chuyện phi thăng ra dụ dỗ nam phụ! Đây là thế giới võ hiệp, sao có thể phi thăng ?"
Ta : "Lè lưỡi, có phải ngươi tức giận lắm không? Tới đánh ta đi, ngươi đánh không lại ta đâu."
Trong đầu vang lên tiếng "ầm" nặng nề, có lẽ hệ thống tức đến ngất xỉu rồi.
7.
Sáng hôm sau, Thẩm Tuyền An dẫn ta ra ngoài, mua cho ta trâm cài, váy áo, son phấn các thứ, cực kỳ ân cần chu đáo.
Ta giả vờ thụ sủng nhược kinh, đồng thời không quên dạy dỗ hệ thống.
"Thấy chưa? Muốn chinh phục một người, biện pháp tốt nhất chính là vừa đ.ấ.m vừa xoa. Bắt nạt ta sẽ xui xẻo, đối xử tốt với ta sẽ phi thăng, cho dù ta là kẻ vô dụng, hắn cũng phải cung phụng ta!"
Hệ thống: "Hừ!"
Chỉ sau một đêm, địa vị của ta đã tăng lên chóng mặt.
Phụ thân ta là kiểu điển hình của người cha sự nghiệp, không thích xen vào chuyện vặt trong nhà, chỉ chuyên tâm quản lý môn phái, muốn leo lên vị trí minh chủ võ lâm.
Mẫu thân coi Thẩm Tuyền An là tâm điểm, con trai gì thì là cái đấy.
Con trai đối xử tốt với ta, bà ta cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với ta.
Chỉ còn lại Thẩm Cốc Vũ.
Nàng ta đã lén lút tìm Thẩm Tuyền An mấy lần, Thẩm Tuyền An cảm thấy thiên cơ bất khả lộ, cho dù là muội muội từ nhỏ đã cưng chiều, cũng không nghe hắn thật.
Chỉ bị hắn dùng câu "trong lòng áy náy" qua loa cho xong chuyện.
Nhưng Thẩm Cốc Vũ rất nhanh đã có cơ hội phản công.
Đại hội võ lâm sắp tổ chức tại Linh Kiếm phái.
Ba mươi lăm môn phái, mỗi môn phái đều có ca ca, đệ đệ, tỷ tỷ, muội muội tốt của nàng ta.
Lý do không gì khác, chính là vì Thẩm Cốc Vũ là nhi nhận nuôi.
Cha mẹ ruột của nàng ta không thuộc môn phái nào, là hai vị du hiệp.
Mười mấy năm trước, trong trận đại chiến với Ma giáo, hai người hợp lực thi triển một chiêu "Thiên Ngoại Phi Tiên" tuyệt diệu, c.h.é.m bay đầu giáo chủ Ma giáo, đổi lấy hòa bình lâu dài cho võ lâm Trung Nguyên.
Nhưng bọn họ cũng vì mà bị trọng thương, không qua khỏi.
Thẩm Cốc Vũ tất nhiên trở thành đứa trẻ mà các môn phái đều muốn nhận nuôi.
Cho dù là thật lòng hay giả dối, nuôi nấng nàng ta cho tốt ít nhất cũng có thể rạng danh môn phái - Môn phái chúng tôi rất tốt bụng đó nha.
Nàng ta đi qua đi lại giữa các môn phái, người ta tranh nhau cưng chiều, cuối cùng vì tâm đầu ý hợp với Thẩm Tuyền An, quyết định ở lại Linh Kiếm phái.
Nhưng nàng ta là kiểu người khéo léo, cho dù đã ở lại Linh Kiếm phái, cũng quên chuyện thư từ qua lại với người khác, quan hệ rất rộng.
Hệ thống lại .
"Ký chủ, ngươi toi đời rồi. Nhiều người như , chẳng lẽ ngươi định đ.â.m hình nộm, khống chế giấc mơ từng người một sao? Không phải ai cũng tin ngươi đâu, huống hồ... Hì hì, ngươi cứ chờ xem."
Rất nhanh ta đã biết, hệ thống muốn ta chờ xem cái gì.
Hệ thống muốn ta chờ, là Doãn Lương - nam chính của vị diện này.
"Vị nương này trông quen mắt thật đấy." Hắn chằm chằm vào ta.
Nhìn gương mặt quen thuộc của hắn, ta sững người.
Đây chẳng phải là nam chính của vị diện trước đã bị ta xử lý rồi sao?
Bạn thấy sao?