Cúi đầu tiếp tục xếp y phục: “Thái Thanh, không sao đâu, những chuyện như lục soát thế này thường là do phu quân ta phụ trách, có lẽ lúc này chàng đã đến phủ Tướng quân rồi.”
“Chỉ cần chàng không sao, thì nhất định là không sao.”
Có lẽ thấy ta bình tĩnh như , hai nàng cũng dần an tâm, chuyên tâm thu dọn.
Dọn dẹp mãi đến hoàng hôn, tất cả đồ đạc mới chất lên xe chở đi.
Ta vừa lên xe ngựa rời phủ thì chạm mặt Tống Hành vừa mới trở về.
Hắn ta bằng ánh mắt tiếc nuối kẻ cả, dang tay chặn xe, mở miệng : “A Nhược, là ta sai khi lừa gạt nàng gả cho Cửu thúc, chỉ cần nàng chịu hòa ly với hắn, ta vẫn nguyện ý cưới nàng.”
Ta liếc hắn: “Vậy còn Mạn Nhi của ngươi thì sao?”
“Chỉ là một kỹ nữ mà thôi, nếu không mang thai cốt nhục của ta, ngoại thất ta còn thấy dơ bẩn.”
Ánh mắt ta theo tà váy vụt qua nơi cửa phủ, khẽ lạnh, thẳng hắn mà giễu cợt: “Tống Hành, ta đã rồi, phu quân của ta thân thể cường kiện, phong thần tuấn tú, gấp vạn lần ngươi.”
Tống Hành vốn nghe không lọt hai chữ “thân thể cường kiện”, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì ngươi cứ đi chết với hắn đi!”
“Được thôi, có điều… hươu chết về tay ai, còn chưa rõ đâu.”
Ta buông rèm xe xuống, thản nhiên phân phó một tiếng “Đi”, rồi rời khỏi nơi đó, đương nhiên chẳng thấy ánh mắt độc địa của Tống Hành phía sau.
17
Phủ Trấn Quốc công bài trí thanh nhã mà không mất vẻ xa hoa, nghe là do thánh thượng đích thân lệnh cho Nội vụ phủ trông nom, nên nhiều vật dụng đều là đồ cung đình, không gì chẳng thể hiện sự sủng ái của thánh thượng đối với Tống Thư Thần.
Cải Hồng và Thái Thanh vừa vào phủ vừa ngắm vừa xuýt xoa.
Ngay cả ta – người từng thấy không ít vật quý – cũng phải thầm khen một câu, phủ Trấn Quốc công này, chẳng kém cạnh phủ hoàng tử chút nào.
Tới khi mọi việc đều thu xếp ổn thỏa, đêm đã khuya, ta tắm rửa xong ngồi trên giường thì Tống Thư Thần mới trở về.
Ta quay đầu chàng, cuối cùng cũng lộ vẻ sốt ruột: “Thế nào rồi?”
Tống Thư Thần kéo ta vào lòng, vẻ mặt ung dung: “Không sao cả, mấy ngày nay ở phủ Tướng quân ăn không ít món ngon, đều là nhạc mẫu đấy.”
“Đương nhiên rồi, tay nghề của mẫu thân ta là hạng nhất, phụ thân ta mê nhất là món bà ấy nấu.”
Tống Thư Thần nhẹ hít hương tóc ta, rồi hỏi về chuyện trong ngày: “Ta sao lại bị trục xuất khỏi gia phả ?”
Lúc này ta mới nhớ đến sự quá quắt của Tống gia hôm nay, bèn kể lại hết lời lão phu nhân đã .
Kể xong, không khỏi cảm thán: “Da mặt Tống gia dày thật hiếm thấy, thiên hạ chưa từng nghe qua!”
Tống Thư Thần trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiêm túc xoay mặt ta lại, trịnh trọng : “Vậy thì ta đưa nàng đi gặp người thân chân chính của ta.”
Ta ngẩn người trong chốc lát, một câu nghi hoặc liền buột miệng thốt ra: “Phu quân chẳng phải là cốt nhục của lão Phái Quốc công với người phụ nữ ông ta thương bên ngoài sao?”
Bên ngoài ai nấy đều truyền như thế, rằng lão Phái Quốc công phong lưu đa , sau khi thành thân mới gặp nữ tử mình thật sự mến, bởi mới có Tống Thư Thần.
Tống Thư Thần cũng thoáng khựng lại, bầu không khí chợt trở nên lúng túng.
Ta bừng tỉnh, len lén véo cánh tay mình một cái, xem như tự vì lời hồ đồ.
Tống Thư Thần từ tốn mở lời: “Không phải, ta khi còn nhỏ lạc mất gia đình, suýt nữa chết đi, lúc ấy lão Phái Quốc công nhặt về, ông có ơn cứu mạng, ta chẳng thể quay về nhận lại cha mẹ ruột.”
Chàng thoáng do dự, rồi lại tiếp tục: “Huống hồ bên nhà cha mẹ ruột vốn phức tạp, để bảo toàn ta, họ cũng chưa từng bảo ta quay lại.”
Một màn ân oán chốn hào môn khó thể tỏ bày lại hiện ra trong đầu ta, ta Tống Thư Thần, khẽ : “Phu quân, chẳng cần phải nữa, thiếp đều hiểu cả.”
Lời muốn giải thích của Tống Thư Thần còn nghẹn nơi cổ họng, ta đã ngáp một cái, khiến chàng chỉ biết thở dài, xoay người chỉnh lại gối cho ta: “Buồn ngủ rồi thì nghỉ đi, mai ta sẽ dẫn nàng gặp họ.”
Ta nắm lấy tay áo chàng: “Chàng không ngủ cùng thiếp sao?”
Tống Thư Thần bất đắc dĩ đáp: “Hôm nay ta ở ngoài cả ngày, phải đi tắm rửa trước đã.”
Ta hít hít mũi, ngửi thấy trên người chàng mùi thơm mơ hồ quen thuộc: “Phu quân trên người chàng rõ ràng là mùi cà tím nướng mẫu thân ta mà!”
Tống Thư Thần nhéo mũi ta: “Đừng nghịch nữa, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”
Ta hừ hai tiếng, rồi chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, quả nhiên là dậy rất sớm.
Trời còn chưa sáng hẳn, ta đã bị Tống Thư Thần lôi dậy trang điểm, chỉnh tề xong xuôi ngồi lên xe ngựa, thần trí vẫn mơ hồ chưa tỉnh.
Khi xe ngựa dừng lại, Tống Thư Thần lay lay ta dậy, ta vừa xuống xe liền bị cảnh tượng tường đỏ ngói xanh trước mặt cho bừng tỉnh.
Không chỉ tỉnh mà còn ngây người.
“Tống Thư Thần, chàng dẫn thiếp vào hoàng cung gì!”
“Gặp phụ mẫu.”
Khi thấy đế hậu ngồi trên ghế, thân mật gọi tên ta, ta mới thật sự hoàn hồn.
Thì ra, vị phu quân ta gả nhầm lại là hoàng tử lưu lạc năm xưa của đế hậu.
Ta nhớ lại sự xa hoa của phủ Trấn Quốc công, còn từng nghĩ nơi ấy chẳng kém gì phủ hoàng tử.
Hóa ra, ta thật sự đã sống trong phủ hoàng tử.
Ra khỏi hoàng cung, ta ngẩn ngơ cầm trong tay thánh chỉ khôi phục thân phận cho Tống Thư Thần và phong ta hoàng tử phi.
Tống Thư Thần – không, giờ chàng đã đổi lại họ, chính là Bùi Thư Thần.
Chàng cầm lệnh bài cấm quân lắc lư trước mặt ta: “Phu nhân, hoàn hồn nào.”
“Chúng ta còn phải tới phủ Tướng quân rút cấm quân về.”
Ta gật đầu đáp ứng, vẫn còn ngây ngốc, khiến Bùi Thư Thần bật , hôn ta mấy cái lên má.
Tin tức này như mọc cánh bay khắp kinh thành, chẳng bao lâu sau, phủ Phái Quốc công cũng đã biết.
Vốn đang náo nhiệt, nay phủ Phái Quốc công bỗng chốc im phăng phắc, rồi nhanh chóng dậy lên cơn hoảng loạn.
Lão phu nhân Tống ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm với mẫu thân Tống Hành:
“Khi lão Quốc công qua đời đã vạn lần căn dặn ta không đuổi Tống Thư Thần ra khỏi phủ, ta còn tưởng ông thiên vị ả tiện nhân bên ngoài, hóa ra là như , hóa ra là như a…”
Lão phu nhân ân hận khôn nguôi, cả phủ cũng bàng hoàng lo lắng, thánh thượng không cho họ nhiều thời gian phản ứng, thánh chỉ tước bỏ tước vị liền hạ xuống.
Tội mưu hoàng tử, tru di cửu tộc cũng không quá đáng, niệm lão Phái Quốc công có ơn cứu mạng Bùi Thư Thần, chỉ tước bỏ tước vị, giáng thứ dân.
Còn ta cùng Bùi Thư Thần lúc này đã đến phủ Tướng quân, cùng mẫu thân vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng rao bán bánh tổ, ta quanh thấy Cải Hồng Thái Thanh đều đang rửa rau, bèn với mẫu thân đang cắt rau: “Nương, con ra ngoài mua một chút.”
Nói rồi xoay người bước ra.
Người bán bánh đã đi, vẫn chưa xa, ta liền chạy chậm theo sau.
Vừa đến khúc ngoặt, cổ ta chợt đau nhói, liền rơi vào bóng tối mịt mù.
Bạn thấy sao?