3.
Ta bị một tên thái giám trói vào giường thành hình chữ “đại” (大), giống như miếng thịt trên thớt, sẵn sàng để thịt.
Sau khi trói ta lại, hắn ta cũng không vội bước tới bước tiếp theo, ngồi khoanh chân trên giường đem ta , đuôi mắt phiếm hồng đó chằm chằm ta như một con tinh.
Bụng ta quặn lên.
"Ngươi có thể thả ta ra một chút không? Ta muốn đi nhà xí."
Hắn ta bất .
Ta hơi tức giận.
"Nếu chúng ta định vào cuộc, thì ngươi định thế nào nếu trói ta như thế này?"
Hắn ta và .
“Ta là thái giám, ta đã sớm không thể việc đó từ lâu rồi.”
Sau đó chỉ còn lại lời ta mắng hắn ngu ngốc.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, hắn ta duỗi ngón tay hoa lan móc vào dây ngực ta rồi kéo mạnh khiến chiếc áo bung ra, lộ ra phần bụng màu hồng bên dưới.
"A..." Ta hét lên, "Thả ta ra, ngươi không thể như với ta. Ngươi quên hoàng hậu ở trung cung rồi sao? Nàng còn đang đợi ngươi đến đón cơ mà..."
Khi ta nhắc đến hoàng hậu, cử của tay hắn ta dừng lại.
Hắn ta ngẩng đầu lên và ta bằng đôi mắt thần tiên:
"Nàng tốt nhất nên im lặng. Nàng càng hét thì ta càng hưng phấn." Hắn ta vừa vừa từ từ trượt qua eo ta, khiến ta run lên vì sợ hãi, nước mắt giàn giụa.
"Thả ta ra...huhu, ta cần đi vệ sinh..."
"Nàng sợ à?" Hắn ta phản ứng của ta với vẻ thích thú, "Sợ hãi thì đừng chạy lung tung. Bên ngoài không an toàn như nàng nghĩ đâu!"
“Không, ta muốn đi vệ sinh, thật đấy…” Ta khóc lóc van xin, lời không rõ ràng, cảm giác khó chịu trong bụng càng ngày càng nghiêm trọng, khiến ta sợ hãi, mặt tái nhợt.
"Thả ta ra, nhanh lên, nhanh lên, không còn kịp rồi..."
Lời vừa đến đây, ta cảm thấy dưới người đột nhiên dâng lên, có thứ gì đó tuôn ra như lũ lụt.
Ta muốn đi chet!
Ta bị tiêu chảy.
Còn là trước mặt tên thái giám chet dẫm này.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Vẻ mặt tên thái giám chet dẫm thay đổi, bị ta dọa chạy.
Thị nữ đi vào thấy cái bình, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Đây là thuốc Cửu thiên tuế nhờ đại phu kê để trị tiêu chảy. Phu nhân, sao người không uống?"
Ta không uống đấy.
Ai đời lại đựng thuốc trong bình rượu cơ chứ?
Hơn nữa, nếu không phải tên thái giám chet dẫm trói ta bằng dải lụa, liệu ta có thể không kiềm chế bản thân và xấu hổ đến thế không?
Thù này không báo không phải quân tử!
Trên đường về kinh, tên thái giám chet dẫm cứ một mực cưỡi ngựa phía trước, không chịu chung xe với ta, có lẽ hắn đã có bóng tâm lý đối với ta.
Ta hạnh phúc khi thoải mái.
Lại quay về.
Ta ở trong phủ nghĩ cách trả thù đêm đó và nghĩ cách tránh bị ngũ mã phanh thây…
Chỉ là chưa kịp nghĩ biện pháp, tin tức đột nhiên từ trong cung truyền đến.
Cửu thiên tuế bị thương nặng trong khi bảo vệ hoàng hậu nên nhờ ta mang một ít y phục vào cung để hầu hạ.
Bạn thấy sao?