Sau đó Liễu đại nhân xử lý như thế nào ta không biết, chỉ nghe sau đó Liễu gia và Bùi gia cắt đứt quan hệ.Liễu gia và Bùi gia là thế giao, kiếp trước Bùi Thanh Dương đỗ Trạng nguyên phần lớn là nhờ Liễu đại nhân âm thầm giúp đỡ, bây giờ thiếu đi sự trợ giúp của Liễu đại nhân, Bùi Thanh Dương trong kỳ thi khoa cử hai tháng sau phải sao đây?Ta rất mong chờ điều này.Sau đó Bùi Thanh Dương cũng giống như kiếp trước, mỗi ngày đều đến lấy lòng ta, dường như chuyện Liễu gia và Bùi gia cắt đứt quan hệ không ảnh hưởng gì đến hắn ta.Minh Nguyệt cũng như kiếp trước, mỗi ngày đều bên tai ta kể lể Bùi Thanh Dương si với ta như thế nào.Ta cũng lộ ra vẻ e thẹn đúng lúc, để Minh Nguyệt phản hồi lại cho Bùi Thanh Dương.Cuối cùng một tháng sau, Minh Nguyệt với ta, Bùi Thanh Dương muốn hẹn ta đi Tướng Quốc tự du ngoạn.Ta vui vẻ đồng ý, bảo Minh Nguyệt với Bùi Thanh Dương, ta nhất định sẽ tới đúng hẹn.Nhưng trong lòng ta lại lạnh, diễn trò với Bùi Thanh Dương lâu như , cuối cùng cũng đợi chuyện này.
Kiếp trước chuyến du ngoạn Tướng Quốc tự là chuyện khiến ta hối hận nhất đời này.Bởi vì trên đường đi Tướng Quốc tự, ta đã gặp phải sơn tặc, ca ca ta văn võ song toàn, vì bảo vệ ta, bị sơn tặc c.h.é.m bị thương tay, trở thành tàn phế.Từ đó huynh ấy suy sút, buồn bã, còn mượn rượu giải sầu, cuối cùng nghiện Ngũ Thạch Tán, khiến cha mẹ rất thất vọng, thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt.Cho nên sau này khi ta gả cho Bùi Thanh Dương, cha mẹ mới dốc hết sức lực bồi dưỡng Bùi Thanh Dương.Ta vốn tưởng rằng mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, cho đến lúc sắp c.h.ế.t mới biết, thì ra tất cả đều là do Bùi Thanh Dương đứng sau sai khiến bọn sơn tặc nên.Hơn nữa cũng là hắn vẫn luôn lén bỏ Ngũ Thạch Tán vào rượu của ca ca, khiến huynh trưởng phong hoa chính mậu biến thành một kẻ nghiện ngập.Ta vẫn còn nhớ rõ lúc đó hắn đắc ý với ta: "Ai bảo ca ca ngươi chắn đường ta chứ, muốn trách thì trách ca ca ngươi quá ưu tú, chỗ nào cũng hơn ta.""Nếu ca ca ngươi không trở thành kẻ phế nhân, cha mẹ ngươi sao có thể dốc hết sức lực giúp ta ?""Ta thích nhất là hắn lên cơn nghiện, lúc đó hắn giống như một con chó..."Cho nên kiếp này, ta nhất định phải khiến Bùi Thanh Dương trả giá.Ba ngày sau, giống như kiếp trước, ta cùng Minh Nguyệt ngồi xe ngựa đi về phía Tướng Quốc tự.Ca ca cũng như kiếp trước, cưỡi ngựa hộ tống bên cạnh xe ngựa của chúng ta.Bùi Thanh Dương cũng cưỡi ngựa đi bên cạnh ca ca, hai người vốn là học, nên tự nhiên cũng có chuyện để .Minh Nguyệt vén rèm cửa sổ xe ngựa lên."Tiểu thư, Bùi công tử ở bên cạnh Tiểu hầu gia cũng không hề bị lép vế, quả thật là nhân tài hiếm có trong kinh thành..."Nghe Minh Nguyệt , ta quay đầu nàng một cái, lại thấy hai má nàng ửng hồng, hai mắt không chớp Bùi Thanh Dương, ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt.Theo ánh mắt của Minh Nguyệt ra ngoài cửa sổ, liền thấy ca ca và Bùi Thanh Dương sóng vai cưỡi ngựa, hai người vừa đi vừa vừa .Không thể không thừa nhận, Bùi Thanh Dương quả thực có tướng mạo tuấn tú, hôm nay còn cố ý ăn vận một phen, nên càng rực rỡ nổi bật.Chỉ là kiếp trước vợ chồng với hắn mấy năm, ta tự nhiên hiểu hắn hơn một chút, hắn như tâm rất tốt, lông mày hơi nhíu, khóe miệng mím chặt, đều toát ra vẻ tâm trạng hắn không tốt, xem ra gần đây Liễu gia đã khiến hắn chịu không ít khổ sở.Có lẽ là ánh mắt của Minh Nguyệt quá mức mãnh liệt, Bùi Thanh Dương dường như nhận ra, liền sang.Ta lập tức phối hợp bày ra vẻ mặt e lệ.Bùi Thanh Dương lộ ra nụ nhạt, gật đầu với ta.Nhưng trong mắt hắn lại lạnh lùng, ẩn ẩn lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường.Ta giả vờ e thẹn, bảo Minh Nguyệt hạ rèm xuống, không hắn nữa, kẻo bị hắn cho buồn nôn.
Bạn thấy sao?