Bùi Thanh Dương che chở ta phía sau.“Liễu tiểu thư, tuy chúng ta quen biết từ nhỏ, nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không thân thiết, ta không biết Liễu tiểu thư là người như thế nào, cho nên ta cũng không biết ngươi có dối hay không.”“Nhưng ta và Tống tiểu thư quen biết đã lâu, ta biết Tống tiểu thư không phải người như , ta tin tưởng Tống tiểu thư không có đẩy ngươi.”“Hơn nữa, cho dù Tống tiểu thư có đẩy ngươi, ta cũng tin là giữa các ngươi có hiểu lầm gì đó, dù là hiểu lầm gì, các ngươi cũng không thể ức h.i.ế.p Tống tiểu thư một mình như ...”Những lời này của Bùi Thanh Dương không khác gì kiếp trước, kiếp trước ta lúc đó bị Liễu Tố Tố chọc giận đến hồ đồ, không nghe ra ý đồ độc ác ẩn giấu trong những lời này của Bùi Thanh Dương.Bề ngoài là kiên định tin tưởng ta, trong lời lại rõ ràng với mọi người rằng quan hệ của hắn và ta không hề tầm thường, tương đương với việc tuyên bố chủ quyền với mọi người.Sau đó, gián tiếp giúp ta thừa nhận chuyện đẩy Liễu Tố Tố xuống nước, hơn nữa tiện thể chia rẽ ta và mọi người thành hai phe đối lập.Chỉ trích mọi người không nên ức h.i.ế.p ta, giúp ta kéo thù hận, điều này vô khiến những công tử tiểu thư quý tộc trong bữa tiệc coi ta là người không giữ lễ, sau này bọn họ sẽ bắt đầu bài xích ta, khiến ta chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.Bùi Thanh Dương xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, trực tiếp kéo ta rời đi.Tưởng chừng như đang bảo vệ ta, thực chất là không muốn ta tiếp tục dây dưa, không muốn ta rõ sự thật, triệt để khẳng định chuyện ta đẩy Liễu Tố Tố xuống nước, khiến danh tiếng của ta hoàn toàn bị hủy hoại.5Ta và Bùi Thanh Dương vừa ra khỏi sân, liền gặp nha hoàn Minh Nguyệt đang lo lắng tìm ta.Bùi Thanh Dương ân cần dặn dò Minh Nguyệt: “Tiểu thư nhà các ngươi bị kinh hãi, mau đưa nàng ấy về phủ, nhất định phải tìm đại phu kê an thần trà...”Ngay sau đó, Bùi Thanh Dương ta, vẻ mặt dịu dàng: “Hôm nay nàng chịu uất ức, Bùi mỗ sẽ không khoanh tay đứng , nàng về phủ trước, Bùi mỗ sẽ giúp nàng giải thích thêm...”Kiếp trước cũng , lúc đó ta rất biết ơn, cảm thấy Bùi Thanh Dương chu đáo, lúc này ta biết, Bùi Thanh Dương nào có chu đáo với ta, hắn căn bản là muốn đi quan tâm Liễu Tố Tố.Ta giả vờ ra vẻ biết ơn: “Cảm ơn Bùi công tử...”Bùi Thanh Dương khẽ chắp tay, liền vội vàng quay người đi.Ta lạnh lùng bóng lưng Bùi Thanh Dương, lạnh trong lòng: Bùi Thanh Dương, trò hay mới chỉ bắt đầu, chúng ta từ từ chơi.6Ta cùng Minh Nguyệt vừa mới hồi phủ, giống như kiếp trước, tin tức ta ở yến tiệc vì ghen tị với Liễu Tố Tố mà đẩy nàng ta xuống nước đã truyền khắp Thượng Kinh thành.Tin tức lan truyền nhanh như , nếu không có người cố ý tuyên truyền thì không thể nào, rõ ràng người này chính là Bùi Thanh Dương.Phụ mẫu lập tức chạy tới viện của ta.“Âm nhi, đây là chuyện gì ?”Mẫu thân có chút lo lắng mở miệng hỏi.Nhìn cha mẹ, nhớ tới dáng vẻ thảm tử của họ ở kiếp trước, ta thật sự có cảm giác như đã trải qua một kiếp người, nhất thời trăm mối cảm ngổn ngang.Lúc này, Minh Nguyệt lên tiếng trước: “Liễu tiểu thư kia vu oan tiểu thư nhà chúng ta đẩy nàng ta xuống nước, tất cả mọi người đều bị Liễu tiểu thư kia lừa gạt, chỉ có Bùi công tử kiên định tin tưởng tiểu thư nhà chúng ta, còn giúp tiểu thư nhà chúng ta giải thích nữa…”“Thật sự tức c.h.ế.t người ta mà, tiểu thư chịu uất ức lớn như , may mà có Bùi công tử, Bùi công tử còn chu đáo bảo nô tỳ về phủ nấu trà an thần cho tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta hôm nay bị kinh hãi…”Minh Nguyệt vô cùng lanh lợi, ba lời hai câu đã rõ ràng mọi chuyện, câu nào câu nấy đều bênh vực ta, chữ nào chữ nấy đều khen ngợi Bùi Thanh Dương.Ta Minh Nguyệt, nàng ta đi theo bên cạnh ta nhiều năm, nếu không phải ta, nàng ta suýt chút nữa đã bị chính cha ruột mình bán vào thanh lâu, miệng luôn sẽ trung thành với ta cả đời.Nhưng cũng chính nàng ta ở kiếp trước đã đặt bức thư thông đồng với địch không có thật kia vào thư phòng của cha ta.Nghĩ kỹ lại, hảo cảm của ta đối với Bùi Thanh Dương, dường như phần lớn đến từ việc Minh Nguyệt luôn bên tai ta kể lể đủ điều tốt đẹp về Bùi Thanh Dương.Ta chằm chằm Minh Nguyệt, dường như cảm nhận ánh mắt của ta, giọng của Minh Nguyệt dần nhỏ lại.Ta thản nhiên mở miệng: “Hôm nay lúc ta bị Liễu Tố Tố vu oan, ngươi ở đâu?”Cha mẹ theo lời ta hỏi đều về phía Minh Nguyệt.Ánh mắt Minh Nguyệt né tránh: “Nô tỳ… nô tỳ đi vệ sinh…”“Vậy thật đúng là trùng hợp.”Ta lạnh trong lòng, cũng không vạch trần lời dối của Minh Nguyệt, đôi khi tai mắt của kẻ thù cũng có thể dùng để đối phó với kẻ thù, Minh Nguyệt tạm thời cứ giữ lại đã.
Bạn thấy sao?