Tiểu Hoàng đế không hiểu.
Quý phi nhăn mày: "Ngươi vẻ mặt gì ? Ai mà chẳng biết, cha ta ở biên quan bách chiến bách thắng, ta không muốn con rùa rút đầu, chẳng phải rất mất mặt sao? Ta ở lại với ngươi!"
Thục Phi cũng đứng lên, đứng cạnh Quý phi: "Quý phi là có ý gì? Ta đi rồi không phải cũng thành rùa rút đầu sao? Ta không thể để một mình ngươi ra vẻ dũng, còn ta thành tên rùa đê tiện ."
Tiểu Hoàng đế bọn họ, nhăn mũi sắp khóc.
Ta vỗ vai an ủi hắn: "Ngươi khóc cái gì? Bọn ta cũng không phải không nỡ để ngươi c.h.ế.t đâu, chỉ là bọn ta bắt nạt ngươi quen rồi, để một mình ngươi ở lại, sau này bọn ta bắt nạt ai phải không? Cho nên, bọn ta ở lại cùng ngươi ."
Tiểu Hoàng đế quay lưng lại về phía bọn ta lau nước mắt: "Cút đi! Ta đâu có khóc!"
Quý phi và Thục Phi nhau, Thục Phi thu lại nụ : "Dân chúng trong thành vừa mới ra khỏi thành, ngự lâm quân trong cung có khoảng năm trăm người, chúng ta dù phải đánh đổi tính mạng cũng phải tranh thủ thêm thời gian cho họ."
Quý phi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tiếp Thục Phi: "Hy vọng bọn họ đều bình an, ta c.h.ế.t cũng không uổng, ra thì hôm nay ta c.h.ế.t ở đây, sau này chắc chắn lưu danh sử sách."
Ta vỗ vai nàng ấy: "Yên tâm, ta sẽ tự tay viết cho ngươi."
"Cút đi."
21
Ngạn Vương bị thái độ của bọn ta chọc giận rồi, ông ta ra lệnh một tiếng, cửa thành đã lung lay sắp đổ.
Trên tường thành, xác c.h.ế.t nằm liệt khắp nơi, có thể thấy rõ không thể chống đỡ nữa, sắp phải thua trận rồi.
Ngạn Vương đầy âm hiểm về phía bọn ta: "Ba người các ngươi trông cũng xinh đẹp đấy, c.h.ế.t uổng phí lắm, không bằng ngoan ngoãn đầu hàng đi..."
Ta giơ ngón giữa về phía ông ta: "Đồ ngu..."
Quý phi khẽ cắn môi, bật : "Cẩu tặc, ta thà chết, thà bị băm vằm, cũng tuyệt đối không đầu hàng."
Thục Phi không gì, thẳng thừng rút trường kiếm ra, kề vào cổ, ánh mắt về phía xa xăm với vẻ mặt quyết tuyệt.
Nàng ấy nhắm mắt lại, tay chưa kịp đậy thì một mũi tên bay tới, đánh văng thanh kiếm khỏi tay nàng ấy.
Tất cả chúng ta đều sững sờ.
Cửa thành bị .
Phía sau Ngạn Vương, một đội quân lớn xông vào.
Nữ nhân dẫn đầu mặc giáp sắt màu bạc lấp lánh ánh lạnh lẽo, nàng giơ cao thanh kiếm bạc trong tay, quát lớn:
"Mẹ nó, ai dám ức h.i.ế.p muội muội của lão nương!"
Ta lau vết m.á.u trên mặt, rõ người đến.
Là Lộ Ương Ương.
Là Lộ Ương Ương dẫn đại quân trở về.
Chúng ta cứu rồi.
22
Ngạn Vương bị bắt, bị đem đi diễu phố thị chúng, sau đó bị xử tử hình.
Thì ra Lộ Ương Ương dẫn quân đi một ngày đã phát hiện điều bất thường, lập tức dẫn quân quay về kinh thành suốt đêm, may mắn kịp thời.
Tiểu Hoàng đế vừa gặp nàng đã lại tỏ vẻ đáng thương khóc lóc ỉ ôi, khóc xong còn không quên đắc ý :
"Lần này trẫm tốt chứ?"
Lộ Ương Ương gật đầu, khen hắn: "Cũng không tệ lắm."
Sau biến cố này, ta không Hoàng hậu nữa, trở thành nữ quan đầu tiên của triều đại này, phụ trách giám sát và quản thúc Tiểu Hoàng đế.
Nói trắng ra là hễ hắn không nghe lời thì sẽ đánh một trận.
Cuối cùng Quý phi cũng không phải giam mình trong hậu cung nữa, nàng ấy có thể cùng cha huynh chinh chiến ngoài sa trường.
Thục Phi cũng trở về nhà, dùng dược liệu quý hiếm mang ra từ trong cung để mở tiệm thuốc.
Đàn Khê phải đi rồi.
Trước khi đi, ta và Tiểu Hoàng đế đi tiễn hắn ta.
Đàn Khê ta, vẫn giữ thái độ ôn hòa: "Nương nương... bây giờ ta phải gọi người là đại nhân rồi..."
Ta khẽ cong môi: "Lão sư cần đa lễ."
Đàn Khê về phía Tiểu Hoàng đế đang đá cục sỏi phía sau ta, trong mắt thoáng qua cảm mà ta không hiểu , sau đó lại nhẹ nhàng : "Ngường là nữ tử tốt nhất tốt nhất trên thiên hạ này, đại nhân, ta chỉ có thể đồng hành cùng người đến đây..."
Ta mỉm : "Vâng, ta biết trong lòng tiên sinh ôm mộng thiên hạ, tiên sinh bảo trọng, học trò xin bái biệt tiên sinh."
Đàn Khê đi rồi.
Ta và Tiểu Hoàng đế cùng nhau về cung.
Không biết Tiểu Hoàng đế nghĩ đến điều gì, đột nhiên hào hứng : "Ngươi giờ không phải là Hoàng hậu nữa, trẫm có thể cưới tiểu thư nhà Thượng thư đại nhân rồi!"
Rồi không đợi ta gì, đã hớn hở chạy đến cửa nhà người ta, sau đó lại bị chó đuổi ra.
Ta viết thư kể chuyện này cho Quý phi, rồi chạy đi kể cho Thục Phi nghe.
Cả hai đều không ngớt, sau đó Thục Phi lại hỏi ta giờ không Hoàng hậu nữa, sau này có kế hoạch gì không.
Ta suy nghĩ: "Vẫn chưa biết nữa, dù sao trong lòng ta còn có việc quan trọng hơn chuyện cảm nam nữ."
Thục Phi mỉm : "Cũng phải, dù sao chúng ta đều cả."
Hết
------------------------------------------------------
Bên dưới là phần giới thiệu của truyện | Sư đệ hồ ly "trà xanh" của ta lòi đuôi rồi | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu mọi người cảm thấy hứng thú có thể tìm theo tên truyện nhé!
Ta xưng bá một phương ở Thiên Linh tông.
Trúc mã ngoan ngoãn bị ta bắt nạt đến nỗi không dám phản kháng.
Sư tôn vô cùng đau lòng dạy dỗ ta: "Bé ngoan, con phải thừa dịp nữ chính chưa xuất hiện mà tóm lấy nó."
Ta coi thường, còn quá hơn nữa.
Sau này trúc mã lớn lên, chân mệnh thiên nữ của hắn xuất hiện.
Thì ra những gì sư tôn đều là thật! Những năm qua quả thực đã phí phạm!
Trúc mã đỡ trán: "Sư tôn cũng thật là, có thể đọc ít tiểu thuyết lại không? Muốn bậy thì phải sư tỷ mới là chân mệnh thiên nữ của con chứ."
Ta đang chạy trốn nửa đường: ?
Ta đã từ bỏ cuộc sống sâu gạo ăn bám rồi, mà ngươi lại là do sư tôn đọc tiểu thuyết nhiều nên bị hoang tưởng sao? !
- Sư đệ hồ ly "trà xanh" của ta lòi đuôi rồi -
Bạn thấy sao?