Sau đó, liên tiếp mười ngày không thấy xuất hiện nữa.
Thục Phi với ý tứ sâu xa: "Đàn Khê là trưởng tử của Bộc Dương Vương, đã là nửa người xuất gia rồi, một lòng muốn độ cho những người khổ nạn khắp thiên hạ, sư phụ hắn ta lại bảo hắn ta còn vướng trần duyên, nên để hắn ta về giải quyết trần duyên trước đã."
Ta gật đầu, coi như nghe một câu chuyện .
11
Ngày thứ năm Thục Phi mở quán đồ nướng trong lãnh cung thì lãnh cung bị cháy.
Nghe khi bọn thái giám xách nước ùa đến.
Quý phi tay trái xách cung nữ, vai phải vác Thục Phi, thong dong bước ra khỏi đám cháy.
Đi đến cửa, nàng ấy ném hai người xuống, chống nạnh.
"Ai? Ai, con mẹ nó chứ, dám châm lửa đốt thế hả?"
Mặt cả ba người đều bị khói hun đen thui, khó phân biệt người với quỷ.
Mọi người đều đang .
Ta vặn khăn tay, khóc hu hu chạy đến ôm đại một quả cầu đen: "Thục Phi ơi, có bị thương chỗ nào không?"
Vai quả cầu đen run lên, không gì.
Ta tiếp tục cố gắng: "Thục Phi, sao không đáp lời bản cung? Ngươi không cảm sao?"
Cuối cùng quả cầu đen gật đầu: "Ta rất cảm , ta là Quý phi."
"..."
Thật là ngượng.
Ta lau nước mắt, định dùng "ha ha ha" để che giấu sự ngượng ngùng, rồi nhớ đến lời Đàn Khê về việc một Hoàng hậu dịu dàng hiểu lễ nghĩa.
Nên ta quả quyết đổi cách .
"Cũng khá buồn đấy, cảm ơn ngươi đã ta vui."
Giây tiếp theo.
Ta bị Quý phi nhét thẳng vào thùng rác.
12
Từ khi lãnh cung bị cháy, đám nữ nhi của các võ tướng bị Tiểu Hoàng đế đày đến lãnh cung bọn ta đều trở về cung điện cũ.
Bọn ta ngồi cùng nhau đánh bài lá.
Quý phi vừa căm tức gặm dưa, vừa : "Nếu không phải lão nương cơ trí, giờ này chắc chúng ta đã bị thiêu thành tro sạch rồi."
Lời vừa dứt, cả đám bọn ta đều im lặng.
Ai cũng biết, hiện giờ triều đình bề ngoài tuy yên ả bên trong đã tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm từ lâu. Nếu hai mươi mấy phi tần này đều chết, thì ngôi vị của Tiểu Hoàng đế sẽ không thể ngồi yên .
Bọn ta đều hiểu chuyện này.
Trừ Tiểu Hoàng đế - tên ngốc to xác này.
Lửa đã cháy đến tận lông mày mà hắn vẫn còn tâm trí trèo tường đi gặp tiểu thư nhà Thượng thư đại nhân.
Tiểu Hoàng đế năm nay mới mười tám tuổi. Tuy vóc người đã cao chân tay vụng về, trèo tường cũng không biết, chỉ biết khóc lóc ầm ĩ bắt bọn ta đỡ hắn lên tường.
Quý phi châm một ngọn lửa vào m.ô.n.g hắn. Hắn trực tiếp nhảy phốc lên mái nhà, rút ra bức thư viết cả đêm qua, bắt đầu đọc ý dạt dào.
"Miểu Miểu! Ta! Yêu! Nàng! Nàng có ta không? Có ta không? Có ta không? Có ta không?"
Sau đó… Hết rồi.
Ta: "..."
Quý phi: "Sự im lặng của ta như sấm dội bên tai."
Thục Phi khoát tay: "Đừng thế... Chúng ta phải tôn trọng ọe... mỗi người... ọe..."
Bên kia tiểu mỹ nữ uyển chuyển thi lễ, dịu dàng : "Bệ hạ, đừng những lời không có lợi cho sự đoàn kết."
Tiểu Hoàng đế không hiểu.
Tiểu mỹ nữ dừng lại một chút, ngắn gọn: "Ta không thích ngài, ngài mau cút đi."
Ta đang nằm trên tường xem náo nhiệt không nhịn . Thân thể vừa run lên, kết quả trực tiếp lộn nhào từ trên tường xuống.
Một cú ngồi xổm chắc nịch rơi xuống ngay trước mặt tiểu mỹ nữ.
Sắc mặt Tiểu Hoàng đế biến đổi, tức giận nhảy dựng lên: "Hoàng hậu hoại chuyện tốt của trẫm! Nguoi cố ý! Trẫm cho nguoi biết! Dù thế nào trẫm cũng tuyệt đối không thích nguoi đâu!"
Lần này thực sự không phải cố ý.
Ta vừa định , tiểu mỹ nữ đã lên tiếng.
"Câm miệng! Ra ngoài!"
Tiểu Hoàng đế chống nạnh, đắc ý với ta: "Nghe thấy chưa?! Còn không mau cút?"
Tiểu mỹ nữ đứng sau lưng Tiểu Hoàng đế chỉ vào hắn: "Ta ngươi đấy."
Tất cả bọn ta đều sững sờ.
Sau đó tiểu mỹ nữ cúi người nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ từ đâu đến ? Tỷ tỷ đẹp quá, bộ y phục này không xứng với tỷ tỷ, để muội tặng tỷ tỷ một bộ mới nhé! Tỷ tỷ mặc vào nhất định sẽ đẹp lắm~"
Tiểu Hoàng đế không chen vào , tức đến dậm chân: “Trẫm sắp nổi giận rồi! Trẫm thật sự sắp nổi giận rồi!”
Bạn thấy sao?