1
Ngày đại hôn, để nhục ta, Tiểu Hoàng đế mặc một bộ áo đen, là đến để viếng mộ ta.
Trước mặt văn võ bá quan, ta đã tát cho mặt hắn sưng vù.
Đến tối, hắn miễn cưỡng đến cung của ta, ngồi trên ghế Quý phi ăn quýt. Ta hắn liên tục ăn hơn mười quả quýt tiến cống từ Tây Vực của ta. Ta sốt ruột, quay người chỉ vào con ch.ó vàng ở cửa mà mắng: "Ăn ít thôi, mặt đã khô vàng như thế còn ăn, ăn c.h.ế.t ngươi!"
Tiểu Hoàng đế khựng lại, quả quýt trong tay, rồi lại ngước mắt ta. Im lặng một lúc, đặt quýt xuống, từ từ : "Hoàng hậu, trẫm sẽ không thích ngươi đâu, tuyệt đối không."
Ta: "Được, cảm ơn."
Tiểu Hoàng đế: ?
Tiểu Hoàng đế: "Trẫm nghe trước khi vào cung, ngươi có một người thanh mai trúc mã rất thích?"
Ta: ?
Sao vừa mở miệng đã là câu hỏi c.h.ế.t người thế này.
Ta định không có.
Tiểu Hoàng đế lại : "Hình như, họ Thẩm?"
Ngay cả họ gì hắn cũng biết, đáng ghét là ngay cả ta cũng không biết.
Coi như hắn độc ác.
Ta đành phải gánh vác oan ức này .
Ta tiếp tục : "À đúng, gọi là Thẩm Đằng."
Tiểu Hoàng đế nhướn mày: "Nhưng trẫm nhớ, hắn ta gọi là Thẩm Tinh Viễn."
"..." Đệch mẹ.
Ta mỉm : "Đúng rồi, Thẩm Đằng, tự Tinh Viễn ~"
Tiểu Hoàng đế gật đầu, lại : "Vậy có phải các ngươi đã hẹn ước với nhau không?"
Làm sao có thể thừa nhận chứ?
Ta lắc đầu mạnh, vẻ mặt chân thành.
Hắn : "Trẫm không tin."
Đã từng thấy người nhặt tiền, chưa từng thấy ai tự nhặt mũ xanh về đội cả.
Ta : "Vậy thì phải..."
Chưa hết câu, Tiểu Hoàng đế đã nhảy dựng lên: "Trẫm đã biết ngay! Hoàng hậu tư thông, dâm loạn hậu cung, tội không thể tha! Người đâu! Đày vào lãnh cung!"
? ? ?
Ta nghi ngờ Tiểu Hoàng đế đã xem "Chân Hoàn Truyện".
Nhưng bây giờ không phải lúc nghi ngờ chuyện này, ta trợn tròn mắt, kéo chỗ dựa ra: "Cha ta là Nhiếp Chính Vương."
Tiểu Hoàng đế không nghe, tiếp tục mắng ta: "Ngươi hành vi thô lỗ, cử chỉ lỗ mãng, không có chút khí độ của một Hoàng hậu! Trẫm muốn phế bỏ ngươi!"
Ta: "Cha ta là Nhiếp Chính Vương."
Tiểu Hoàng đế: "Ngươi không tôn trọng trẫm, coi lời trẫm như gió thoảng bên tai, ngươi đáng chết!"
Ta: "Cha ta là Nhiếp Chính Vương."
Tiểu Hoàng đế tức giận chửi thề: "Mẹ kiếp, ngươi chỉ biết mỗi câu đó thôi à?"
Ta chỉnh lại tay áo: "Khuê nữ của Nhiếp Chính Vương là ta."
"..."
...
Bầu không khí bên này dần trở nên căng thẳng, cung nữ và thái giám đứng trong đại điện lác đác quỳ xuống một mảnh.
Tiểu Hoàng đế từng bước đi tới, mặt lạnh như tiền, toát ra một chút áp lực của bậc quân vương.
Ta mơ hồ cảm thấy, sợ rằng sắp tới sẽ là một trận chiến khó khăn, cũng không biết cha ta có chống đỡ nổi không.
Hắn đi đến trước mặt ta, dùng giọng chỉ hai bọn ta có thể nghe thấy mà :
"Hoàng hậu..."
Ta nhấc mí mắt lên, lại nghe hắn : "Thục Phi đang nướng thịt cừu xiên ở lãnh cung mà không cho ngươi biết."
...
Hừ, ta lạnh, Thục Phi.
Ta biết ngay mà!
Ngày hôm đó khi nàng ấy bị phế, vui vẻ hớn hở mà đi, còn lén lút không cho ta tiễn.
Thế này thì không cần Tiểu Hoàng đế phế bỏ ta nữa.
Ta ôm chăn đệm, đêm đó chuyển thẳng vào lãnh cung.
2
Thục Phi mang theo nha hoàn Linh Đang mở tiệm nướng ở lãnh cung, ăn phát đạt, vô cùng náo nhiệt.
Khi ta ôm chăn đệm xuất hiện, Thục Phi còn đang rao: "Thịt dê nướng xiên đây, năm đồng hai xiên, mười đồng ba xiên~"
"..."
Ta vừa xuất hiện, Thục Phi chỉ liếc ta một cái, đột nhiên xoay người, vội vàng đậy vỉ nướng lại, sau đó giơ một tay che mặt.
"Hoàng hậu đến rồi! Chạy mau! Không thì sẽ bị nàng ấy ăn hết!"
...
Ta nhanh hơn bọn họ, hai người bọn họ không chạy thoát, đành phải nướng xiên cho ta. Ta vừa gặm xiên vừa kể chuyện hậu cung mấy ngày nay, đến việc ta bị phế, Thục Phi kinh ngạc : "Cẩu Hoàng đế điên rồi sao? Không sợ vị phụ thân gian thần của ngươi nữa à?"
"..."
Thục Phi thấy sắc mặt ta càng lúc càng đen, hì hì: "Xin lỗi, miệng không giữ , ra lời trong lòng mất rồi."
Tuy nhiên, người cha hờ đó của ta trong mắt người ngoài đúng là một đại gian thần.
Thục Phi lại : "Cẩu Hoàng đế có ý bồi dưỡng văn thần, trong triều hơn một nửa đều là võ tướng, cẩu Hoàng đế muốn trọng dụng văn nhân, thì phải bắt đầu từ hậu cung, ai bảo cha của chúng ta là hai võ tướng dưới một người trên vạn người chứ, muốn ra tay, đương nhiên phải bắt đầu từ ta và ngươi."
Bạn thấy sao?