Ta Cùng Mẹ Chồng [...] – Chương 2

"Tại sao?"

"Bởi vì ngươi ngu! Ngu mà không tự biết!"

Ta không thèm để ý đến hắn ta nữa, quay sang hỏi Vân Nương: "Nghe thấy chưa? Tận đáy lòng Bùi Lạc cũng cho rằng ngươi không ra gì, nếu không hắn ta đã không đợi ngươi trở thành Thế tử phi mới không ai dám ức hiếp. Nếu hắn ta thật sự không để ý, sao lại vội vàng nâng cao thân phận cho ngươi? Nói cho cùng, là vì ngươi quá thấp hèn."

Vài câu của ta khiến Vân Nương mặt tái xanh, lặng lẽ Bùi Lạc, trong mắt còn ngấn lệ.

Thật là một bộ dạng đáng thương.

Trong mắt Bùi Lạc lóe lên tia xót xa.

"Bùi lang, thiếp biết thân phận mình thấp kém, thiếp. . ."

Giọng Vân Nương yếu ớt, ngay sau đó đã vùi vào lòng Bùi Lạc nức nở.

Ta nghi ngờ, nếu Bùi Lạc không đỡ lấy nàng ta, không biết Vân Nương có lập tức thở hắt ra rồi diễn một màn ngất xỉu tại chỗ không?

Bùi Lạc nhíu mày, ta với ánh mắt đầy căm ghét và ác ý.

"Nếu ngươi không muốn giữ thể diện này, ta có thể nhờ người giúp ngươi."

Vậy là ta chắc chắn phải c.h.ế.t sao?

Không , những ngày tốt đẹp của ta vẫn còn ở phía trước.

Trước mặt Bùi Lạc và Vân Nương, ta đổ thuốc độc xuống đất.

"Ép c.h.ế.t chính thê ư? Đáng tiếc, ta không muốn."

Ta đột ngột ngẩng đầu, quả nhiên thấy một màn thay đổi biểu cảm tuyệt vời trên mặt Bùi Lạc.

"Làm sao đây? Thuốc đã hết rồi, chắc tốn không ít bạc nhỉ?"

Bùi Lạc không gì, Vân Nương nhảy ra chỉ trích ta: "Sao ngươi có thể như ! Bùi lang muốn cho ngươi chút thể diện, ngươi không biết ơn còn ăn cay độc, dù thân phận ta không bằng ngươi ta cũng biết mình không trái ý trượng phu."

Nàng ta vừa dứt lời, ta cầm tách trà bên cạnh ném thẳng vào người Vân Nương.

Nước trà nóng hổi đổ lên người Vân Nương, đau đến mức nàng ta phải rên lên một tiếng.

"Hắn ta đã muốn lấy mạng ta, lẽ nào còn phải tạ ơn? Bản thân ngươi tự ti tiện thì , đừng đòi người khác phải hèn hạ như ngươi!"

Đôi cẩu nam nữ này không còn tâm trí để ý đến ta nữa, vội vã đi thay quần áo cho Vân Nương.

Ở cửa phòng có người của Bùi Lạc, ta không thể ra ngoài.

Ánh mắt ta rơi vào lò sưởi trong phòng, ta .

Nửa khắc sau, bọn hạ nhân cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.

Một lúc sau thì hỗn loạn.

"Người đâu! Cháy rồi!"

2

Ta đốt phòng ngủ của mình, ta đang dánh cược sự quan tâm của mẫu thân dành cho ta.

Việc của Bùi Lạc hôm nay là giấu giếm mọi người trong phủ, muốn tự cứu mình, ta nhất định phải thoát khỏi sự kiểm soát của Bùi Lạc.

Ta đang đánh cược, đánh cược rằng khi mẫu thân rời đi, người đã để lại người bảo vệ ta.

Trong phòng ngủ lửa cháy ngút trời, sức nóng khiến ta không mở nổi mắt.

Nhưng ta đang chờ, chờ người đến cứu ta.

Dù không phải người của mẫu thân, kéo dài thời gian cũng tốt.

Quả nhiên, Quế ma ma thân cận nhất bên cạnh mẫu thân xuất hiện đầu tiên, dẫn người đến cứu ta.

Ta không thực sự muốn chết, đương nhiên sẽ không để mình rơi vào cảnh nguy hiểm thật sự.

Bọn họ rất thuận lợi cứu ta ra ngoài.

"Quế ma ma, ngươi đỡ ta một chút, ta có thai rồi."

Kiếp trước, không ai thương xót ta, ta cũng không biết trong bụng đã có sinh mệnh mới, dưới nhiều đòn đả kích đã sớm mất đi sức sống.

Kiếp này, ta có mẫu thân ruột thương ta, còn có đứa con chưa chào đời.

Ta tuyệt đối không để người khác tùy ý g.i.ế.c !

Quế ma ma bảo vệ ta rất tốt.

Ngay cả Bùi Lạc cũng không có cách nào xông vào.

Bà ấy chỉ cần một câu: Thế tử phi có thai, cần tĩnh dưỡng.

Cứ như , ta nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy bên ngoài có tĩnh.

Là mẫu thân đã về!

Giây tiếp theo, ta đứng dậy, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Mẫu thân! Mẫu thân mau cứu nhi tức đi! Phu quân nuôi ngoại thất, còn muốn đầu độc g.i.ế.c con và đứa bé trong bụng!"

Ta cúi mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên không để ai nhận ra.

Bùi Lạc, ngày tàn của ngươi đã đến.

3

"Đồ nghịch tử! Còn không quỳ xuống!"

Mẫu thân tức giận đến đỏ mắt, quát lớn.

Bà ấy đích thân đỡ ta nằm xuống giường, rồi ngồi bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...