1
Lúc ta sống lại, Bùi Lạc đang bưng một bát thuốc độc, từng bước tiến về phía ta.
Phía sau hắn ta còn có Vân Nương với vẻ mặt đầy đắc ý.
Ta vẫn còn chìm trong sự choáng váng với tin trời rằng Trưởng Công chúa không phải bà bà ta, mà là chính mẫu thân ruột của ta.
Thảo nào Trưởng Công chúa lại đối xử với ta tốt như nữ nhi ruột.
Thảo nào Trưởng Công chúa lại lạnh nhạt với Bùi Lạc.
Thì ra ta không phải là nhi tức của bà ấy, mà là nữ nhi ruột của bà ấy!
Bùi Lạc chẳng qua chỉ là đồ giả mạo bị Từ gia đưa vào tu hú chiếm tổ.
Bình thường Bùi Lạc vẫn luôn ỷ mình là nhi tử của Trưởng Công chúa và Trung Dũng Hầu mà đắc chí.
Nếu hắn ta biết mình mới thực sự là con của tội thần Tô gia, liệu có tức c.h.ế.t không?
Nghĩ đến đây, ta khẽ cong môi .
Tuy nhiên, hình hiện tại có vẻ không ổn.
"Từ Nhân, uống bát thuốc này đi, ta cho ngươi một cái c.h.ế.t đẹp mặt."
Ánh mắt Bùi Lạc khinh miệt, đưa thuốc độc vào tay ta, như thể đang ban cho ta một ân huệ lớn lao.
Mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, ta lạnh lùng liếc hắn ta.
"Bùi Lạc, nếu mẫu thân biết khi bà ấy không có ở phủ, ngươi dám đưa một món đồ chơi không lên mặt bàn vào cửa, liệu bà ấy có đánh gãy chân ngươi không?"
Đồng tử Bùi Lạc co lại, sau đó đầy ác ý.
"Ngươi e rằng không đợi đến ngày đó đâu."
Vân Nương ôm lấy cánh tay Bùi Lạc, hơi nghiêng người trốn sau lưng hắn ta, mỉm khiêu khích với ta.
"Bùi lang, việc nhà mẹ đẻ của tỷ tỷ phạm tội cũng không phải do nàng ta muốn, hay là thôi đi. Vân Nương không cần danh phận đâu, chỉ cần Bùi lang cho Vân Nương ở bên cạnh, Vân Nương đã mãn nguyện rồi."
Hai lúm đồng tiền trên mặt Vân Nương khiến nàng ta trông vô , rất dịu dàng và tinh nghịch.
Bùi Lạc vô cùng cảm , nhẹ nhàng ôm Vân Nương vào lòng.
"Vân Nương, ta biết chỉ có nàng là tri kỷ nhất. Vân Nương đối với ta sâu như biển, vị trí Thế tử phi của Hầu phủ nhất định phải là nàng."
Hai người âu yếm, hôn nhau ngay trước mặt ta.
Ta không ngăn cản, bởi vì chỉ còn hai canh giờ nữa, mẫu thân sẽ về cứu ta, cố kéo dài phút nào hay phút đó.
Mẫu thân phụng mệnh thay Hoàng thượng đi cầu phúc cho quốc gia, lúc này, chắc đã nghe tin Từ gia phạm tội.
Sợ Bùi Lạc ức h.i.ế.p nữ nhi ruột của mình, bà ấy bất chấp cãi lại hoàng mệnh, đang gấp rút chạy về.
Kiếp trước, sau khi mẫu thân báo thù cho ta, bà ấy đã uống cùng loại thuốc độc với ta trước mộ ta.
Bà ấy : "Nhân Nhân đi chậm một chút, là mẫu thân không bảo vệ con, đợi mẫu thân với, cho mẫu thân thêm một cơ hội nữa."
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta tối sầm lại.
Bùi Lạc thấy ta thất thần, không hài lòng thúc giục: "Nhanh lên, ta còn phải đi dạo với Vân Nương."
"Nữ nhi một gia tộc sa cơ như ngươi, nếu không phải vì mẫu thân cầu, sao ta có thể cưới ngươi? Được sống những ngày tốt đẹp mấy năm thì nên biết đủ đi, vị trí Thế tử phi vốn là ngươi cướp của Vân Nương."
Ta bật thành tiếng.
Bùi Lạc nhíu mày: "Ngươi gì?"
"Ta là nữ nhi gia tộc sa cơ ư? Cho dù ta là nữ nhi Từ gia thì cũng không phải là thứ mà nữ nhi của một ngoại thất sinh ra như nàng ta có thể so ."
Vân Nương nghe ta vạch trần thân phận, mặt tái nhợt.
"Bùi lang ~" Vân Nương gọi một tiếng nũng nịu, đôi mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt chực như muốn rơi xuống, trông thật đáng thương.
Bùi Lạc lập tức xót xa không thôi.
"Đợi ngươi c.h.ế.t đi, Vân Nương sẽ là Thế tử phi của ta, không ai có thể ức h.i.ế.p nàng nữa."
"Cứ mơ mộng viển vông đi!"
Trong mắt Bùi Lạc lóe lên vẻ kinh ngạc, có vẻ như hôm nay hắn ta thấy ta cứng rắn một cách khác thường.
“Vị trí Thế tử phi của Hầu phủ, ngươi nghĩ mẫu thân sẽ để một kẻ không ra gì ngồi vào sao? Ngươi có biết tại sao mẫu thân cứ trì hoãn việc xin phong tước cho ngươi, để ngươi đường đường chính chính Hầu gia không?”
Bạn thấy sao?