Tôi bỗng cảm thấy chua xót, rồi lại có chút ganh tị với người giàu.
Không hiểu sao đã có tiền rồi, mà còn không vui vẻ.
Lúc này lại Tạ Chi Du, tôi cảm thấy thật phù phiếm.
Lần này không cố đuổi tôi đi nữa, khuôn mặt tái nhợt đứng ở một bên.
Rõ ràng chỉ mặc đồ ở nhà bình thường, tóc buộc lỏng lẻo che một phần khuôn mặt, lại có một vẻ đẹp mong manh khó .
“Chi Du, của con hả?”
Giọng đột ngột từ cầu thang vang lên.
Tôi sững lại một chút, về phía đó, mới thấy một người đàn ông trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi bước ra từ góc khuất.
Nhìn lại Tạ Chi Du, ánh mắt chớp nhẹ rồi đáp lại một tiếng nhẹ nhàng: “Vâng.”
Tôi tưởng nhà chỉ có mỗi Tạ Chi Du.
Người đàn ông trung niên bước tới với nụ thân thiện: “Bạn của Chi Du đúng không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đối phương ăn mặc sang trọng, cầm túi da, tôi lễ phép hỏi: “Chú chuẩn bị ra ngoài à?”
Đối phương nhẹ: “Đúng .”
Nói xong, ông ta dặn dò Tạ Chi Du vài câu.
Ý chính là tối nay ông ta có tiệc, có thể về muộn, bữa tối đã gọi dì giúp việc tới, muốn ăn gì thì bảo dì.
Tôi đứng đó nghe, nghĩ rằng đã giàu có rồi lại còn thương, lòng ghen tị lại trào lên.
Ngược lại, Tạ Chi Du mặt lạnh, không biết bày ra cho ai xem.
Trước khi đi, ông đó còn vỗ vai Tạ Chi Du một cách thân mật, dường như rất khó chịu với sự đụng chạm đó, cơ thể khẽ run lên.
Nhưng có lẽ tôi đã nghĩ sai.
Vì khi người đó đi rồi, liền ngã xuống trước mặt tôi.
Bệnh của vốn chưa khỏi.
Tôi vốn không định quản chuyện này.
Nhưng lúc đó, khuôn mặt của Tạ Chi Du tái nhợt đến đáng sợ, tôi thật sự sợ có chuyện gì rồi đổ lỗi cho tôi.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó tôi đã đi rất lâu mới tìm tiệm thuốc, đau lòng dùng số tiền ít ỏi của mình để mua một hộp thuốc cảm cho .
Tôi đương nhiên không phải loại người việc tốt mà không để lại tên, nhất là trong huống tôi còn phải chi tiền.
Quay lại, tôi vừa cho uống thuốc, vừa lau mồ hôi, đắp chăn cho .
Tóm lại, tôi phải đợi đến khi Tạ Chi Du tỉnh dậy.
Khi đối diện với đôi mắt ngơ ngác mơ màng của , tôi vui mừng quá mức, vừa xoa cái bụng đã đói từ lâu, vừa hỏi ra điều mình nghĩ:
“Tạ Chi Du, dì đó khi nào tới? Tôi hơi đói.”
Tôi thấy vẻ mặt tái nhợt của Tạ Chi Du có một chút rạn nứt.
Tôi ở nhà họ Tạ bốn tiếng, bận rộn đủ kiểu, cuối cùng chỉ vì bữa cơm đó mà rời đi trong sự hài lòng.
Từ đó về sau, tôi có thể cảm nhận thái độ của Tạ Chi Du với tôi ngày càng mềm mại hơn.
Thậm chí rõ ràng rằng, trong mắt Tạ Chi Du, tôi khác biệt so với tất cả những người khác.
Kiếp trước, tôi cũng rất hưởng thụ sự khác biệt này.
5
Thời điểm tôi sống lại rất đặc biệt.
Tôi đề nghị ngồi cùng bàn với Tạ Chi Du là từ một tháng trước.
Lý do tôi chọn là vì Tạ Hồi Chu.
Chính vào một tháng trước, tôi gặp Tạ Hồi Chu lần đầu tiên.
Trước đó, mối liên hệ giữa tôi và Tạ Hồi Chu chỉ dừng lại ở tin nhắn và cuộc gọi.
Tạ Hồi Chu là người trai đã giúp đỡ tôi, còn tôi là em ta giúp đỡ.
Ban đầu, Tạ Hồi Chu chỉ nhắn tin hỏi tôi có đủ tiền không, dần dần ta sẽ hỏi tôi về những chuyện thú vị xảy ra ở trường.
Tôi biết ta là sinh viên giỏi của đại học A, tôi biết ta rất xuất sắc, và biết rằng ta đã dùng tiền thưởng từ trường học và công việc bán thời gian để giúp đỡ tôi.
Bạn thấy sao?