Tạ Chi Du – Chương 15

Chương 15

“Tôi không đẩy cậu ra, tôi chỉ nghĩ rằng cậu đáng nhận điều tốt hơn, Tạ Tịch Văn không phải là gia đình của cậu, gia đình thực sự của cậu rất thương cậu.”

Đầu Tạ Chi Du từ từ cúi xuống, ánh mắt u buồn: “Dương Tiêu, tôi không tin là cậu không nhận ra tôi thích cậu.”

Lời tỏ bất ngờ mang theo sự chất vấn, tôi nhất thời im lặng, đầu óc rối bời, một lúc lâu sau tôi mới hỏi:

“Cậu đã thích tôi từ khi nào?”

“Chỉ vì tôi đối xử tốt với cậu, tôi muốn gần gũi cậu? Nhưng nếu tôi với cậu rằng tất cả những điều này đều là tôi đang lợi dụng cậu thì sao?”

“Cậu vẫn sẽ thích tôi chứ?”

Những điều mà Tạ Chi Du coi là tốt đẹp trong kiếp trước, đều là thủ đoạn hèn hạ của tôi.

Tạ Chi Du không ngần ngại trả lời: “Vẫn sẽ thích.”

Trong giây lát, tôi trống rỗng.

Tiếng chuông vang lên, kịp thời đánh thức tôi, tôi : “Đến giờ học rồi.”

Nói xong, tôi chạy về lớp, không quay đầu lại tôi biết, phía sau không xa có Tạ Chi Du đang theo dõi.

Thủ tục chuyển trường thực hiện rất nhanh, ngày Tạ Chi Du rời khỏi trường, Lâm Gia Di còn đặc biệt tổ chức một “buổi tiệc chia tay cho học bá”.

Rất nhiều học sinh trong lớp đều đến tham dự.

Nhiều ngày liền tôi bị ám ảnh bởi câu trả lời của Tạ Chi Du ngày hôm đó.

Rốt cuộc đã sống hơn hai mươi năm, không còn là mười bảy mười tám tuổi thực sự.

Nói thật lòng, tôi không thích Tạ Chi Du.

Ít nhất, không thích đến mức đó.

Tạ Chi Du rất nhạy cảm, cũng giống như có thể cảm nhận sự áy náy và thương của tôi. Tôi không hề nghi ngờ rằng, trong kiếp trước, những mưu mô nhỏ nhặt mà tôi đã dùng lên trên người , chắc chắn đã nhận ra.

Nhưng chưa bao giờ ra.

Tạ Chi Du rất thích tôi.

Khi biết điều này, tim tôi bỗng nhiên ngừng đập.

Khi tôi đi tìm Tạ Chi Du, tôi cờ bắt gặp một đang tỏ với .

Anh thẳng thắn : “Tôi đã có người mình thích rồi.”

: “Tôi biết, tôi chỉ muốn cậu biết rằng có người thích cậu. Tạ Chi Du, chúc cậu sau này mọi điều suôn sẻ.”

Tôi nhận ra này, chính là người đã từng thầm và giấu chiếc cúc áo của .

Phải một năm sau tôi mới biết, khi đó, dù Tạ Chi Du đã từ chối ấy một cách quyết liệt, ấy vẫn cảm ơn Tạ Chi Du vì đã giúp ấy dạy dỗ tên nam sinh suốt ngày những lời bậy bạ với ấy.

“Dương Tiêu.”

Tôi vừa quay người lại thì bị Tạ Chi Du gọi lại, bình thản : “Chúng ta chuyện đi.”

13

“Dương Tiêu, cậu hỏi tôi đã thích cậu từ khi nào. Tôi đã nghĩ rất lâu, tôi nhớ lại từ nhiều năm trước khi còn ở trại trẻ mồ côi, có một đứa trẻ đã bắt nạt tôi, chính cậu đã đuổi chúng đi.”

“Khi đó cậu ba ngày hai bận đánh nhau, thường xuyên nhe răng trợn mắt dọa bọn trẻ đó, hôm đó tôi cậu chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng cậu lại bảo tôi, mọi người đều tìm đến cái lợi và tránh cái , chỉ khi khiến họ sợ, thì mới không bị tổn thương.”

“Khi đó tôi đã ghi nhớ tên cậu. Tôi không thích cậu chỉ vì cậu đối xử tốt với tôi, ngay từ đầu tôi đã nhớ ra cậu, trong mắt tôi cậu không giống họ, tôi nghĩ, cậu là người duy nhất có thể thấu sự giả tạo của tôi.”

“Từ khoảnh khắc cậu thấu tôi, việc tôi thích cậu đã là định mệnh.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Tạ Chi Du một đoạn dài như , không khẩu thị tâm phi, mà là sự chân thành tuyệt đối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...