Ta còn chưa kịp giải thích, hắn đã tiếp: "Nhưng không sao, ta biết chắc chắn Chiêu Hoa có lý do!"
...Cũng chẳng có lý do gì cả.
Hắn lại lấy một đống đồ từ trong người ra, cẩn thận đặt xuống đất: "Chiêu Hoa, đây là đồ của em, ta đã bảo vệ kỹ càng."
"Để lại mấy thứ này là để ngươi bảo vệ chính mình, không phải bảo vệ đống sắt vụn này." Ta vỗ nhẹ lên đầu hắn.
Phương Linh đứng bên cạnh : "Pháp khí thượng phẩm mà cũng bị ngài gọi là sắt vụn ư?"
Cẩu Ngốc gãi đầu, ngây ngô: "Ta đã tự bảo vệ mình rồi."
Nhìn thấy hắn đầy thương tích, ta thở dài, gọi người dẫn hắn đi rửa ráy một chút.
Nhìn thấy hắn đầy thương tích, ta thở dài, gọi người dẫn hắn đi rửa ráy một chút.
Ta lại xin Phương Linh một ít đan dược chữa thương, Phương Linh : "Chúng ta sắp khai chiến với Thiên Tộc, ngài có bảo vệ nổi hắn không?"
Ta ngẩn người, nắm chặt đan dược trong tay, không lời nào.
25
Đến khi Cẩu Ngốc tắm rửa xong rồi gọi ta, ta mới hoàn hồn lại.
Hắn mặc một chiếc trường bào nguyệt Bạch, mái tóc đen như mực xõa xuống, đôi mắt phong lưu đa lại không chứa chút xuân ý nào.
Hắn chạy đến bên cạnh ta, xoay vòng để ta : "Mèo con, bộ y phục này mặc thật thoải mái."
"Bộ y phục này là linh khí cực phẩm, chủ yếu để phòng ngự, tất nhiên là thoải mái rồi."
Ta lấy đan dược chữa thương đưa cho hắn: "Ăn đi."
Hắn liền không hỏi han gì, cứ thế nuốt xuống.
Nghe tĩnh bên cạnh, ta nhíu mày, kéo Phương Linh ra khỏi bóng tối: "Ngươi gì đấy?"
Phương Linh đáp: "Xem hiệu quả thuốc."
Ta khó hiểu: "Thuốc gì cơ?"
"Chính là loại thuốc mà ngài là đến chó cũng không ăn đấy." Phương Linh chỉ vào Cẩu Ngốc, "Ngài đi, chó ăn rồi."
Ta: "..."
Ta vội vàng đập mạnh vào lưng Cẩu Ngốc: "Nhanh! Nhanh nôn ra!"
Cẩu Ngốc phun ra một ngụm máu.
Ta hét lớn với Phương Linh: "Tất cả là lỗi của ngươi, giờ Cẩu Ngốc mà chết thì phải sao!!!"
Cẩu Ngốc xua tay: "Mèo con, em đừng đập mạnh quá, ta sẽ không chết đâu."
Ta nghi ngờ hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Cẩu Ngốc gật đầu: "Nếu em không đập ta thì không sao."
Những vết thương trên người hắn đang phục hồi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy , Phương Linh phấn khích vỗ tay: "Ngài đi, đi!"
Nhưng ngay sau đó, ta thấy đôi tai chó của hắn mọc ra một cách kỳ lạ.
Trong không khí kỳ lạ im lặng, đuôi lông trắng của hắn cũng xuất hiện.
Ta Phương Linh: "Đan dược của ngươi có ám ảnh gì với nguyên hình của chúng ta ?"
Phương Linh nháy mắt với ta: "Không bao lâu nữa chúng ta sẽ khai chiến với Thiên Tộc, nếu có thể chứng minh thuốc này thực sự có thể cải tử hoàn sinh, số người chết của chúng ta ít nhất sẽ giảm hai phần."
Ta nhíu mày, chém một nhát vào cánh tay mình: "Đưa đây, để ta dùng, hành hạ một con cẩu chỉ có ba trăm năm tu vi thì gì."
Phương Linh chắp tay: "Linh dược này không có tác dụng gì với kẻ có tu vi như ngàiđâu."
Ta nhéo tai Phương Linh: "Sao ngươi không sớm!"
Cẩu Ngốc hoảng hốt muốn băng bó cho ta: "Mèo con, đừng cử nữa, em chảy nhiều máu quá!"
Ta thở dài: "Dư Bạch, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Hắn ngẩn người, dường như không ngờ ta gọi tên hắn, mặt bỗng dưng đỏ bừng, quay đầu không ta: "Không... không có."
Phương Linh đứng bên cạnh: "Tuyệt thật, Dư Bạch, đúng là một cái tên hay."
Cẩu Ngốc Phương Linh, đuôi vẫy mạnh, vui vẻ : "Là Chiêu Hoa đặt cho ta."
Cái đuôi vẫy mừng, trái tim ta như bị lông vũ vuốt ve, ngứa ngáy khó chịu.
Ta không biểu lộ cảm , nhíu mày.
Đợi khi Phương Linh rời đi, ta nhẹ nhàng vuốt ve đuôi của Dư Bạch, cúi xuống vào tai hắn: "Nếu ngươi còn vẫy đuôi với người khác, ta sẽ bóp chết ngươi."
Hắn run lên, không hỏi lý do, chỉ dùng đầu cọ vào ta: "Được, chỉ vẫy đuôi với em thôi."
Ta lặng lẽ hắn, hắn nhỏ bé, ngốc nghếch, hiền lành, mềm mại.
Rõ ràng là người không nên đứng bên cạnh ta nhất.
Bạn thấy sao?