Giọng của Bắc Hạo mang theo vài phần tức giận: "Chiêu Hoa, từ thời cổ đại, tứ đại thần thú không phụng sự quản lý của Thiên Tộc nên bị trấn áp, từ đó trở thành tọa kỵ của Thiên Tộc. Vạn năm qua đều như ! Quy củ là thế!"
Quy củ...
Đúng là như lời đồn, chiến thần của Thiên Tộc là hiện thân của quy củ Thiên Tộc.
Ta lớn: "Quy củ rằng kẻ phản bội Thiên Tộc phải bị phế tu vi, biến thành phàm nhân. Vậy ngươi còn nhảm với ta gì!"
Ta rút roi dài ra, lạnh lùng y: "Bắc Hạo, đến chiến đấu!"
Nhưng Bắc Hạo chỉ đứng yên, không nhúc nhích, cho đến khi roi của ta quất vào người y, để lại một vết máu dài.
Khóe miệng y trào máu: "Chiêu Hoa, ngươi thật sự không thể buông bỏ sao?"
"Ngươi chẳng phải cũng không thể buông bỏ quy củ sao?" Ta liếc y một cái: "Nếu ngươi muốn giữ quy củ, thì hãy cùng ta quyết chiến, sống chết ân oán đều sẽ chấm dứt."
"Nếu ngươi không thể giữ quy củ..." Ta tiến đến gần Bắc Hạo, thẳng vào mắt y, hỏi câu mà suốt ngàn năm qua ta vẫn luôn muốn hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại giao Tầm Nghiêu cho Linh Ngọc?"
Sắc mặt Bắc Hạo lập tức trắng bệch, y mở miệng, cuối cùng lại không gì.
Y quay người rời đi, trước khi khuất bóng, y : "Gần đây, Thiên Tộc đã lên kế hoạch tấn công giới. Nếu ngươi muốn, có thể quay lại Cửu Trọng Thiên, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ta khẽ nhạo: "Quy củ đâu phải như ."
Y không gì nữa, bóng dáng dần khuất vào bóng tối.
Từ ngày đó, ta không còn thấy Bắc Hạo nữa.
23
Nghe tin Thiên Tộc sắp tấn công, Phương Linh liền phấn khích, ngày đêm miệt mài luyện đan.
Ta khuyên: "Ngươi tốt nhất nên dừng lại, đan dược của ngươi lúc thì là linh dược, lúc lại là độc dược. Cho người của chúng ta ăn, ta sợ họ sẽ chết ngay tại chỗ. Còn nếu cho người của Thiên Tộc ăn, e là họ sẽ đại khai sát giới."
Phương Linh run rẩy, chỉ tay vào ta: "Ngài không tin ta."
Ta lạnh: "Trước đây ta đã từng tin...
"...và rồi ta đã phải trả giá đắt.”
"Đan dược của ngươi, ngay cả chó cũng không thèm."
Phương Linh định phản bác, lúc đó có người hầu bước vào báo: "Tôn thượng, có một tiểu muốn cầu kiến."
Ta lười biếng nằm nghiêng trên vương tọa: "Ngươi đã là tiểu rồi... Thôi , là ai?"
"Tiểu đó chỉ là một con chó tu hành ba trăm năm, khẳng định mình là của tôn thượng, tên là Dư Bạch."
Ta bật dậy từ vương tọa, mở Nguyệt Hoa Kính ra, quả nhiên, Cẩu Ngốc đang ở trong vương điện!
Phương Linh toe toét: "Chó tới rồi kìa!"
Ta: …
Cảm giác như Phương Linh đang mắng người lại không sai chút nào.
24
Khi Cẩu Ngốc bước vào theo người hầu, ta có chút ngỡ ngàng.
Hắn vẫn còn vướng phong trần bụi bặm, y phục rách nát, gương mặt vốn sáng sủa giờ lại lấm lem bùn đất, trên người còn đầy vết thương đã đóng vảy.
Với sức lực chỉ đủ bay trên không trong một nén nhang, từ thị đến vương điện, ít nhất hắn phải mất nửa năm.
Vậy mà hắn đã đến trong ba tháng.
Chắc chắn hắn đã vô cùng vất vả mới có thể vượt qua ngàn dặm tìm đến ta.
Hắn thấy Phương Linh, khẽ nhíu mày, rõ ràng nhớ lại những kỷ niệm không mấy vui vẻ trước đây, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía ta.
Dưới mái tóc đen rối bù của hắn, đôi mắt vẫn sáng ngời trong trẻo, hắn dè dặt hỏi: "Em là Chiêu Hoa sao?"
Ta không biểu cảm, gật đầu.
Mắt hắn lập tức mở to, vừa vẫy tay vừa lao về phía ta: "Mèo con!"
Nhìn thấy Cẩu Ngốc bẩn thỉu, ta không khỏi cảm thấy ghê tởm, cảnh cáo: "Ngươi mà dám ôm ta, ngươi chết chắc..."
Lời ta còn chưa dứt, đã bị Cẩu Ngốc ôm chặt.
Ta đang chuẩn bị rút kiếm ra, cho hắn một chút " thương" quen thuộc, thì lại nghe hắn : "Mèo con, ta vừa tỉnh dậy thì em đã biến mất, ta còn tưởng em gặp chuyện."
Hắn không ngừng cọ đầu vào vai ta.
Nhìn chiếc áo trắng tinh của ta nhanh chóng bị bôi bẩn, ta nhíu mày.
Ta vô cảm đẩy Cẩu Ngốc ra: "Ta là Yêu Vương, ta có thể gặp chuyện gì chứ?"
Hắn nhỏ giọng trách móc: "Nhưng em không với ta."
Bạn thấy sao?