Ta Bị Dị Ứng [...] – Chương 4

13

Để rõ vết thương trên người Lục Đình Sinh là như thế nào, ta phải dùng lại chiêu cũ.

Đúng , ta lại bắt Giang Cảnh Nhan đến.

Hắn gì cũng không chịu mở miệng, ta liền vươn tay bóp miệng hắn, nhét vào một thứ.

Giang Cảnh Nhan ho sặc sụa, trừng mắt ta: “Đồ nha đầu chết tiệt, ta sẽ không mắc lừa ngươi nữa đâu.”

“Thật sao?” Ta nhún vai không quan tâm: “Vậy chúng ta đánh cược đi, dù sao ta cũng không mất gì.”

Giang Cảnh Nhan kinh ngạc ta, một lúc sau cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Ta hỏi hắn: “Ngực của nghĩa phụ ngươi từ trước đến giờ không có vết dao sao?”

Hắn nghĩ một lúc, hồi tưởng: “Hồi nhỏ ta từng lau người cho ông, ấn tượng là không có.”

“Nhưng nghĩa phụ ta những năm nay chinh chiến bên ngoài, khó tránh khỏi bị thương. Bây giờ có hay không thì ta không biết.”

Ta chống cằm suy nghĩ, đáp lời: “Bây giờ cũng không có.”

Giang Cảnh Nhan sợ hãi nhảy dựng lên, chỉ vào ta: “Ngươi… ngươi…”

“Ngươi đã thấy thân thể nghĩa phụ ta rồi??”

Ta phun cả ngụm trà ra, người này có biết chuyện không.

Nói như thể Lục Đình Sinh là một nữ nhi trong trắng .

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng rồi trắng bệch của hắn, ta bỗng nổi hứng muốn trêu chọc.

“Ôi, thật không cẩn thận mà lỡ miệng.” Ta giả bộ hối hận.

“Nghĩa phụ ngươi nay cũng mới ba mươi hai, ta cũng đã cập kê, nam chưa cưới nữ chưa gả, sao ngươi lại ngạc nhiên như ?”

Ta nửa đứng dậy, tiến gần Giang Cảnh Nhan, thấp giọng : “Ngươi xem… ta nghĩa mẫu của ngươi thì sao?”

Giang Cảnh Nhan trợn to mắt, ngã ngửa ra đất.

Ta ngạc nhiên, có cần phải sốc không?

Hắn chỉ vào ta, không rõ: “Nàng… ta… ta không , đều là nàng .”

Ta cứng người.

Đến lúc này ta mới cảm giác có người đứng sau lưng.

Ta thậm chí không cần đoán cũng biết là ai.

Có thể dọa Giang Cảnh Nhan đến mức này còn ai khác ngoài hắn?

Ta điều chỉnh lại nét mặt, sau đó bình tĩnh quay người: “Hầu gia, khinh công của ngài thật giỏi!”

Giỏi đến mức ta ba lần cũng không phát hiện.

14

Lục Đình Sinh liếc ta, sau đó vung tay áo dài: “Ngươi theo ta.”

Giang Cảnh Nhan cúi đầu đáp một tiếng, bò dậy định theo sau.

Ta thật sự không chịu nổi, kéo hắn lại.

“Nghĩa phụ ngươi gọi ta mà, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ.”

Ta theo sau Lục Đình Sinh đến thư phòng của hắn, lần này hắn thậm chí không tránh ta, trực tiếp mở mật thất.

Hắn đứng trước bài vị của ta, giọng lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng những gì ngươi đã trước đây.”

Đầu óc ta quay cuồng, rồi bắt đầu bừa: “Nàng ấy, Chu Hoan Nhan, thích nhất là cưỡi ngựa uống rượu, ghét nhất là nịnh nọt.”

“Khi còn nhỏ ta thường mơ thấy nàng, ta đoán…”

Ta bí hiểm tiến lại gần hắn: “Ngươi xem, có phải nàng vẫn còn oán khí chưa tan, muốn tìm người báo thù không?”

Lục Đình Sinh không thèm ta, chỉ : “Còn gì nữa?”

Ta lại bừa: “Nàng nàng mười sáu tuổi đã ra chiến trường, đánh hàng trăm trận lớn nhỏ, tiếc là mệnh không tốt, chết ở ải Vu Hạ.”

Ta lén Lục Đình Sinh, hắn vẫn quay lưng về phía ta: “Nói tiếp.”

Ta thắc mắc, rốt cuộc hắn muốn nghe gì?

Không còn cách nào khác, ta đành từ thói quen ăn uống đến thói quen ăn mặc, rồi từ thói quen ăn mặc đến chiến đấu.

Cuối cùng, khi ta không thể chịu nổi nữa, chuẩn bị hết sự thật thì Lục Đình Sinh quay lại.

Hắn đi thẳng qua ta mà không , ta ngớ người rồi nhanh chóng đuổi theo: “Hầu gia, ngài tin ta rồi sao?”

Lục Đình Sinh : “Không.”

Ta chưa từng biết hắn lại đáng ghét như .

Nhưng ta hiện giờ không đánh lại hắn.

15

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, ta không khỏi ngửa mặt trời.

Ta bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của việc nhẫn nhục sống sót.

Cuộc sống này thật không dễ dàng.

Ta lại nhớ đến thời gian sống cùng Lục Đình Sinh kiếp trước, cơ bản là ta gì hắn cũng đồng ý.

Sống với nhau mấy chục năm, ta hầu như chưa từng tức giận với hắn.

À đúng rồi, có một lần.

Ta vẫn nhớ năm đó đại quân địch, khải hoàn về triều, bệ hạ muốn ban hôn cho ta.

Đó đâu phải là phần thưởng, rõ ràng là muốn trói ta ở kinh thành.

Hoàng đế bắt đầu sợ ta rồi.

Người mà hoàng đế định gả cho ta là kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng ở kinh thành.

Lúc đó ta tức đến .

Nhưng ta không muốn mất mặt hoàng đế, chỉ để ta suy nghĩ thêm.

Không ngờ, Lục Đình Sinh vốn hiền lành nghe lời lại tức giận hơn ta.

Hắn nhân lúc công tử đó đua ngựa ở ngoại ô, đánh gãy hai chân hắn.

Ta tốn rất nhiều công sức mới giấu chuyện này cho hắn.

Vì chuyện đó ta giận hắn ba ngày.

Người này đầu óc thật không thông, muốn người có rất nhiều cách không đổ máu, cần gì phải tự mình ra tay?

Làm cho bản thân dính líu vào.

Ngoài lần đó, ta chưa từng giận hắn.

Than ôi, sao hắn lại trở thành như bây giờ?

16

Điều ta không ngờ tới là…

Lục Đình Sinh sắp thành thân rồi.

Khi ta biết chuyện này, ta mất một lúc lâu mới định thần lại, Giang Cảnh Nhan hôn ước đã định sẵn từ lâu.

Đối phương là con của Thành Vương, An Dương quận chúa.

Ta chợt hiểu ra.

Thành Vương, ta biết người này, người rất khéo léo. Khi con ông ra đời, ta đã từng dẫn Lục Đình Sinh khi đó mới mười ba tuổi đi dự tiệc mừng.

Chớp mắt một cái, nàng đã đến tuổi xuất giá, lại còn gả cho Lục Đình Sinh.

Duyên phận thật kỳ diệu.

Nhìn kẻ thù hạnh phúc, ngày tháng trôi qua êm đềm, ta bỗng cảm thấy mọi thứ trở nên vô vị.

Những gì đã qua trong kiếp trước, sự ràng buộc quá sâu, ta muốn buông bỏ.

Ta nằm trên mái nhà, xuống đám người bên dưới vui mừng chuẩn bị sính lễ.

Ta quay đầu hỏi Giang Cảnh Nhan: “Ta đưa ngươi đi cùng có không?”

Hắn ngẩn ra: “Đi đâu?”

Ta nhai một cọng cỏ đuôi chó: “Đi đâu cũng , ta có thể đưa ngươi về trại, chúng ta cũng có thể cùng nhau phiêu bạt giang hồ.”

Giang Cảnh Nhan cúi đầu xuống dưới, bỗng hiểu ra.

“Ngươi vì nghĩa phụ ta sắp thành thân nên mới muốn đi sao?”

Ta nhướn mày hắn: “Liên quan gì đến hắn?”

“Ta chỉ là nghĩ thoáng ra, đời người ngắn ngủi, sống vì mình mới là đúng.”

Giang Cảnh Nhan rõ ràng không tin, bây giờ hắn ta như một người phụ nữ bị tổn thương.

Ta đảo mắt, lười giải thích thêm.

Phụ thân hắn năm xưa khi bị tổn thương vì cũng do ta an ủi đấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...