Biệt Vũ lặng lẽ dùng vải quấn chặt nó lại, đặt ở nơi cách xa nàng nhất.
Nàng chằm chằm vào gương, đôi mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì.
Sau đó, Biệt Vũ tiến hành Lễ Nhâm Phong theo sự sắp xếp.
Nàng và Phong Chủ Nhận Kiếm Phong nhỏ m.á.u lên quyển trục ghi chép lịch đại, tên của nàng dần dần xuất hiện trên quyển trục.
Nàng để ý tới cái tên trên quyển trục. Sư Tôn của Chấp Vân Kiếm Tiên là một vị kiếm tu tên Biệt Lang.
Biệt Lang cũng là một nhân vật nhắc đến thường xuyên trong nguyên tác.
hắn là Lăng Vân Kiếm Tôn, người đã lấy thân chắn lũ ma vật vài ngày trong tiên ma đại chiến.
Trước khi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết bắt đầu, Lăng Vân Kiếm Tôn đã thân tiêu ngọc vấn trong tiên ma đại chiến từ hàng trăm năm trước rồi.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Biệt Gia mâu thuẫn với Lăng Vân Tông. Biệt Gia cho rằng Lăng Vân Tông an bài một cách sai lầm khiến Biệt Lang c.h.ế.t trên chiến trường, vì thế không cho phép con cháu Biệt Gia gia nhập vào tông môn nữa.
Nguyên chủ Biệt Vũ đã chọn rời khỏi Biệt Gia và đến Lăng Vân Tông.
Lý do chưa rõ này khiến cho người khác thật sự phải suy nghĩ nhiều nha.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử thân truyền của Chấp Vân bổn tọa, từ nay về sau, ngươi sẽ cùng Nhận Kiến Phong cùng tiến cùng lùi, tấm gương cho các đệ tử. Cơ Nguyệt, ngươi có phản đối gì không?"
Biệt Vũ phục hồi tinh thần.
"Cơ Nguyệt tuân lệnh."
Sắc mặt Chấp Vân dịu đi một chút, hắn chỉ vào một núi bảo vật chất đống bên kia. “Đây là lễ vật do vi sư cùng Tông Chủ và các Phong Chủ tặng cho ngươi.”
"Đa tạ sư tôn."
"Bổn tọa sẽ bế quan mấy ngày, nếu có nghi hoặc gì, có thể thỉnh giáo Bạch Khải." Chấp Vân phất tay áo, chuẩn bị rời đi.
Biệt Vũ rất thích điểm này ở tu tiên giới. Đệ tử nội môn giống như vào đại học. Học hay không là do tự giác, nàng có thể bầy hầy lười nhác rồi.
Bạch Khải mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Sư phụ, ta không có tư cách dạy sư muội."
Chấp Vân liếc Bạch Khải, lời này nghe có chút hơi dỗi trong đấy. Hắn Bạch Khải từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ nghe Bạch Khải cái giọng điệu này.
"Đây là chuyện giữa hai ngươi." Chấp Vân không muốn xen vào việc của người khác nên quay người chuẩn bị rời đi.
Biệt Vũ bất đắc dĩ xòe tay ra: "Huynh còn trách ta tổn thương trái tim huynh à? Được rồi, ta thực sự xin lỗi."
Chấp Vân dừng lại, hắn xoay người dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá hai người.
Hình như có dưa.
(*dưa=drama)
Bạch Khải cụp mắt xuống. "Đó là vấn đề của riêng ta... sư muội."
"Sư huynh, ta thừa nhận hôm qua ta đã đi quá xa.”
Không ngờ giọng điệu của Biệt Vũ càng trở nên bất đắc dĩ." “Huynh cứ xem đây là lỗi của ta đi, chuyện này…cho qua hết, có không?”
Ánh mắt Chấp Vân điên cuồng liếc hai người, Bạch Khải với Biệt Cơ Nguyệt nhau? Đúng là trông giống như một đôi kim đồng ngọc nữ thật.
Nhưng mà Bạch Khải cũng có người trong lòng á?
Không thể nào, Chấp Vân không tưởng tượng nổi Bạch Khải còn mê thứ khác ngoài kiếm.
Vả lại Biệt Gia đâu có dễ ăn?
Nếu Bạch Khải thực sự muốn ở bên Cơ Nguyệt, trước tiên hắn phải đối mặt với hai vị huynh trưởng của Biệt Vũ, Tri Hứa Quân Biệt Kim và Tiểu Kiếm Tiên Biệt Lâm.
Chấp Vân không nghĩ Bạch Khải có thể đánh bại một trong hai người họ, đến lúc đó, hắn với tư cách là sư phụ thì nên đi giúp Cơ Nguyệt hay Bạch Khải đây?
“Sư muội.” Bạch Khải ngước mắt lên, nghiêm túc Biệt Vũ, tựa như đã hạ quyết tâm. "Là do ta kỹ không bằng người thua bởi muội."
"Ta không đồng ý!" Chấp Vân lạnh lùng .
Bạch Khải:?
Biệt Vũ:?
Chấp Vân: "."
Thì ra không có dưa. Chấp Vân mất mác nghĩ.
Cảm nhận ánh mắt khó hiểu của Bạch Khải hắn, Chấp Vân ho nhẹ: "Ta không đồng ý việc ngươi tự coi nhẹ bản thân."
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước."
Bạch Khải và Biệt Vũ nhau.
Sau đó, Bạch Khải khô khan đưa hộp gấm trong tay cho Biệt Vũ. "Sư muội, đây là lễ vật tặng cho ngươi ."
“Đa tạ sư huynh.” Còn biết tặng quà nữa cơ à, Bạch Khải cũng không hẳn là một tên trực nam như nàng nghĩ.
(*trực nam: chỉ những chàng trai không biết bắt chuyện với con , không hiểu ý con ,...)
Sau đó nàng mở hộp, đó là một đuôi tua sợi.
(*đuôi tua sợi: cái gắn ở dưới đuôi kiếm)
Biệt Vũ: Quá trâu bò.
Nàng rút lại câu Bạch Khải không phải trực nam, tặng cho hùng bàn phím một đuôi tua sợi thực sự chỉ có mỗi ngươi thôi đấy, Đại sư huynh.
...
Biệt Vũ đã quyết định bám dí trong phòng không tham gia bất kỳ hoạt tu luyện ngoài hoạt bắt buộc trong Nhận Kiếm Phong.
Sau khi lễ nhâm phong kết thúc, nàng liền đi về phía phòng.
Trên đường đi, nàng không khỏi suy nghĩ vu vơ.
Chấp Vân Kiếm Tiên chắc hẳn là một người thích ở nhà, ngoại trừ mối quan hệ xã giao cần thiết ra còn lại căn bản là không thấy hắn..
"Ta cho mà nghe, Biệt Cơ Nguyệt căn bản không xứng đệ tử thân truyền. Hôm qua các ngươi có xem nàng ta biểu hiện trên võ đài không? Đó căn bản là một loại thủ đoạn đê tiện, không có một tí gì nên có của kiếm tu."
"Còn thanh kiếm kia, ngươi đã thấy bản mệnh linh kiếm của nàng ta chưa? Ta chưa bao giờ thấy một thanh kiếm nào có hình dáng kỳ lạ như . Hỏi thật luôn đấy, đó mà là một thanh kiếm à? Nàng nên đi Lễ Nhạc Phong mới đúng!"
“Nghe Đại sư huynh tối hôm qua đã thức trắng đêm bởi vì thủ đoạn quái đản của Biệt Cơ Nguyệt.”
"Kiếm Tiên không thích nàng, nàng là do Tông Chủ ráng nhét vào đó. Bằng không Kiếm Tiên nhất định sẽ thu Tịch sư tỷ đệ tử thân truyền."
Nghe những lời kháng nghị, bất mãn đối với nàng.
Biệt Vũ nhướng mày, đang gì dẫy? Lén xấu nàng hay gì?
Biệt Vũ bước mạnh chân, nàng từ từ lướt qua.
Nhìn thấy Biệt Vũ, các đệ tử vừa mới tỏ ra phẫn nộ lập tức yên lặng.
"Đại, Đại sư tỷ."
Đôi mắt của Biệt Vũ dừng lại hơi lâu tên đệ tử đang mọi người vây quanh.
Đây là 'Tịch sư tỷ' trong miệng những tên đệ tử nghị luận Biệt Vũ đấy à, cũng là người ngày hôm qua đã chằm chằm vào nàng, Tịch Mộng Thanh.
Tịch Mộng Thanh chỉ sợ có một khả năng độc đáo nào đó để chiếm cảm của mọi người, khiến những người này vây quanh nàng ta.
Vai này đất diễn trong tiểu thuyết nhiều lắm.
Đệ tử Nhận Kiếm Phong-Tịch Mộng Thanh là một tiểu boss trong tiểu thuyết, nàng ta đã dựa vào tộc thần khí thất lạc đánh nam nữ chính khóc thét trong giai đoạn đầu.
Thân phận thực sự của nàng ta là xà ngàn năm, hiện tại đang nằm vùng tại Nhận Kiếm Phong.
Thấy Biệt Vũ chằm chằm mình, Tịch Mộng Thanh mở miệng hỏi: "Đại sư tỷ, có chuyện gì sao?"
Bạn thấy sao?