Suỵt, Đừng Lên Tiếng! – Chương 8

"Tiếc quá ngài Lục! Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy vợ của ngài." Tiếng vang bên ngoài kho đông nhiễu loạn suy đoán của tôi.

 

"Vất vả cho mấy đồng chí cảnh sát quá! Trạng thái tinh thần của vợ tôi không ổn lắm, lại mất tích nhiều ngày như … Tôi thật sự cũng đã chuẩn bị xong tâm lý." Giọng của Lục Cẩn ngập tràn lo âu sau khi nếm trải mọi chuyện, tôi đã nhận ra hắn dối trá đến mức nào.

 

Tôi liều mạng đá chân vào ghế phát ra âm thanh yếu ớt. Tôi không muốn bị c.h.ế.t cóng ở đây!!!

 

Nhưng tôi đã bị trói quá chặt, biên độ của tác cũng quá nhỏ nên bên ngoài không thể nghe âm thanh phát ra.

 

"Không nên nản chí! Chúng tôi tin vợ của ngài chắc hẳn vẫn còn sống!" Cảnh sát ở ngoài cửa tựa như sắp rời đi.

 

Trong lòng tôi càng gấp căn bản không biết nên như thế nào. Ngay khi tôi đang định từ bỏ thì cửa kho lạnh lại đột nhiên mở ra…

 

Đứa bé đóng vai Đậu Đậu đứng ở cửa.

 

"Ưm… Ưm…" Tôi cố gắng phát ra âm thanh với thằng bé, muốn ra hiệu cho nó tới giúp tôi tháo dây trói.

 

Thằng bê tôi… Ai ngờ lại rất nhanh đã liếc mắt sang bên, giây lát sau thì khẽ gật đầu với không khí: "Được, con đồng ý."

 

Chỉ trong chốc lát, thằng bé chạy vào. Cho dù có quá sức thì vẫn cố cởi dây trói trên người tôi.

 

Tôi không để ý đến hành quỷ dị vừa rồi của nó, chỉ chăm chăm chạy ào ra khỏi kho lạnh. Bởi vì quá nhanh nên lập tức liền đ.â.m sầm vào vị cảnh sát đang chuẩn bị rời đi.

 

"Hân Hân?!!!"

 

"Bà Lục???"

 

Nhất thời, cảnh sát cùng Lục Cẩn ngơ ngẩn nhau.

 

Tôi cứ như ù ù cạc cạc bị đưa về cục cảnh sát.

 

"Dương Hân Hân! Lục Đậu Đậu là do đã gi.ế.t sao?"

 

"Lục Cẩn với tôi như . Nhưng tôi… thật sự không thể nhớ ra." Đối mặt với sự tra hỏi nghiêm khắc của cảnh sát, tôi có chút bị doạ sợ.

 

"Vậy nhớ kỹ lại xem, mình đã gi.ế.t thằng bé như thế nào?" Cảnh sát nhấc bút ghi gì đó vào giấy.

 

"Hôm đó Đậu Đậu bỏ ruồi vào chén của tôi. Tôi tức giận quá nên lấy chổi đánh con…" Tôi cố gắng nhớ lại huống hôm đó.

 

"Sau đó thì sao?"

 

Sau đó? Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không nhớ rõ nữa…

 

Hôm đó, Đậu Đậu càng không ngừng xin tha thì tôi lại càng đánh thêm ác liệt. Sau đó… Sau đó Đậu Đậu không đậy nữa! Tôi gọi tên nó thằng bé không trả lời, thế là tôi liền ôm con chạy thẳng tới bệnh viện. Lại sau đó nữa… thì tôi đã hoàn toàn không nhớ rõ !

 

"Thời gian lỡ tay c.h.ế.t Lục Đậu Đậu là ngày mấy tháng mấy?" Cảnh sát đưa một ly nước cho tôi.

 

"Ngày mấy tháng mấy à?" Đầu của tôi lại căng tràn đau đớn. "Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi với Lục Cẩn, là vào 14 tháng 2."

 

"Hôm đó có xảy ra những chuyện gì?"

 

"Tôi đón Đậu Đậu tan học rồi chuẩn bị cả một bàn đồ ăn toàn những món mà Lục Cẩn thích. Sau đó còn cố thay sang váy rốt cuộc Lục Cẩn lại gọi điện thoại báo phải tăng ca không về nhà nên tôi giận lắm! Trước giờ Lục Cẩn luôn lơ là mấy chuyện lớn bé trong nhà, Đậu Đậu lại nên nhất thời tôi mới trút giận lên người thằng bé." Nghĩ đến cái c.h.ế.t của Đậu Đậu, tôi liền không nhịn chảy nước mắt giàn giụa.

 

"Hôm 14 tháng 2, Lục Cẩn đã đặt một phòng ở khách sạn. Cô có biết không?"

 

Khách sạn?!!!

 

Lời cảnh sát nháy mắt giống như viên đạn đã găm trúng vào trái tim của tôi!

 

"Căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì vào ngày 14 tháng 2, cũng chính là ngày mà Lục Đậu Đậu tử vong thì Lục Cẩn đã từng đặt một phòng trong một khách sạn cao cấp. Chúng tôi đã lấy đoạn camera trong ngày hôm đó của khách sạn. Người cùng ta đi vào đó là đối tác của công ty, Trương Hà!"

 

Trương Hà?

 

Đoạn hồi ức thống khổ ấy rốt cuộc vẫn tràn vào trong tâm trí. Trương Hà là một trong những nhà cung cấp của chuỗi siêu thị của Lục Cẩn, đã ly hôn và có con trai.

 

"Cô biết mối quan hệ không đứng đắn của bọn họ sao?" Trong giọng cảnh sát có chút không đành lòng.

 

"Tôi biết! Tôi đều biết!" Nước mắt của tôi triệt để như vỡ đê.

 

Tôi biết Lục Cẩn đã đi quá giới hạn! Còn biết từ rất lâu trước khi đó nữa…

 

Trương Hà không chỉ đưa ra những ưu đãi rất lớn trên phương diện ăn với Lục Cẩn mà còn cố ý như vô tiếp cận với lối sống sinh hoạt của ta.

 

Trương Hà quyến rũ xinh đẹp, quan trọng nhất còn chính là rất giàu, là một mắt xích thiết yếu trong công cuộc vận hành bình thường của siêu thị. Trương Hà quả thật đã bỏ rất nhiều công sức.

 

Lúc ban đầu, Lục Cẩn còn từng với tôi rằng ta và Trương Hà chỉ là gặp dịp thì chơi, về sau thì bọn họ lại ngày càng trắng trợn.

 

Dù tôi có biết hết mọi chuyện rốt cuộc vẫn không thể gì bởi vì tôi cần chồng còn Đậu Đậu thì cần cha! Có lẽ so với việc chiếc bụng bị đói thì tôi vẫn có thể khoan thứ cho hành vi đã đi quá giới hạn kia của Lục Cẩn. Chỉ cần ấy chịu về nhà thì đó vẫn sẽ vĩnh viễn là ba của Đậu Đậu!

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...