Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì tôi có thể khẳng định nơi này chắc chắn không phải là nhà tôi. Lục Cẩn đó không phải là chồng của tôi, và đứa trẻ Đậu Đậu này lại càng không phải là con trai của tôi!
"Giả vờ như bình thường đi!" Tôi đột nhiên nhớ đến tin nhắn mà Lục Cẩn đã gửi cho mình.
Đúng rồi! Chắc chắn là Lục Cẩn mà đã gửi tin nhắn đó mới thật sự là chồng tôi, điện thoại của tôi đã bị gã kia tịch thu rồi!
Hiện tại, việc cấp thiết nhất mà tôi nên là đảm bảo an toàn cho bản thân.
Tôi khó nhọc vòng tay ôm lấy đứa bé xa lạ ở trước mặt này: "Đậu Đậu ngoan, tối nay mẹ ngủ với con nha…"
Tôi cố gắng đè xuống nỗi khủng hoảng và lo lắng từ tận sâu trong đáy lòng, cố giữ cho mình bình tĩnh rồi nhẹ nhàng thì thầm .
Tôi nhất định phải thoát khỏi căn phòng ngủ lớn này rồi mới từ từ tìm biện pháp lấy lại điện thoại, dù sao thì ứng đối với một đứa trẻ cũng dễ dàng hơn nhiều so với người lớn.
"Dạ! Mẹ hứa rồi đó nha, tối nay phải ngủ với con đó!" Đứa trẻ trong n.g.ự.c ngẩng đầu lên tôi. Đôi mắt của nó tựa như hang sâu không đáy, tĩnh mịch đến kinh khủng.
Trong lòng tôi siết chặt ngoài mặt vẫn cố giả vờ như không có chuyện gì. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân: Tuyệt đối đừng hoảng! Phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng lớn này thì mới có cơ hội chạy thoát thân!
Tôi ngước mắt lên gã...
Tuy gã vẫn còn rất hung hăng cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Tôi bèn vội vàng ôm lấy thằng bé rồi chạy ngay vào phòng ngủ nhỏ, khoá chặt cửa lại.
"Thật ra không phải là mẹ con." Đứa trẻ sau lưng lạnh lùng .
Tôi quay phắt người lại, chứng kiến trên khuôn mặt trẻ con ngây thơ non nớt đó là một nụ gian tà.
"Con gì?" Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Con là, không phải là mẹ của con! Mẹ của con xinh đẹp hơn , còn dịu dàng hơn nữa." Thằng bé mở to đôi mắt xoe tròn tựa như hai cái hang không đáy.
"Người ngoài kia là ba của con sao?" Tôi cố giữ bình tĩnh, thăm dò.
Cho dù mọi chuyện có kinh khủng tới mức nào thì hiện tại ở trước mắt cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Haha, con không cho nghe đâu! Cô phải kể chuyện cổ tích cho con nghe mới !" Đứa bé nghịch ngợm nhảy lên giường, chỉ vào kệ sách nhỏ đặt ở gần đó.
Kệ sách nhỏ này từ gỗ, bất thình lình xuất hiện ở ngay đầu giường. Đó không phải là thứ trong phòng của Đậu Đậu, trước kia tôi chưa từng thấy nó.
Một dự cảm xấu đột ngột xông lên trên đầu…
"Lúc mở ra đừng sợ." Thằng bé đột nhiên như .
Tôi hít thở nặng nề. Trong khoảnh khắc kéo ra ngăn tủ, từng sợi lông tơ trên người tôi đều dựng đứng.
Trong tủ sách có đặt một quyển truyện cổ tích cùng tấm ảnh đen trắng. Trên tấm ảnh là đứa con trai ba tuổi của tôi tôi chưa từng thấy tấm ảnh này!
Đậu Đậu ở trong ảnh mặc bộ quần áo màu trắng, trên cổ còn đeo sợi dây do chính tay tôi đã thắt trước đó vài ngày. Nụ của Đậu Đậu trông rất nghiêm túc không hề giống như bình thường. Nhìn sơ qua càng có vẻ giống như là… ảnh thờ?
Đậu Đậu trong ảnh tròn xoe mắt tôi cứ như có thể thông qua đó thẳng vào tôi ở bên ngoài.
Tim của tôi đập loạn nhịp trong lồng ngực, nỗi sợ hãi không ngừng tuôn trào ra… Cho dù đó thật sự là con mình tôi vẫn không kiềm chế nỗi sợ hãi..
Ở góc của tấm ảnh có đôi chút ố vàng tựa như đã chụp từ lâu lắm rồi. Tôi lật ra sau xem…
"Ngày 09 tháng 06 năm 1970, chúc Đậu Đậu sinh nhật vui vẻ!"
Một dòng chữ Hán viết từ loại bút máy kiểu cũ, thế mà lại giống y như đúc với nét chữ của tôi!
Chẳng lẽ là do chính tay tôi viết? Nhưng năm 1970 thì đến tôi cũng còn chưa ra đời nữa mà?
Có điều, ngày 09 tháng 06 thì đúng là ngày sinh nhật của Đậu Đậu!
Người trong tấm ảnh này thật sự là Đậu Đậu sao? Còn nếu như là không phải là thằng bé thì tại sao lại giống y như đúc với Đậu Đậu ?
Hơn nữa, rõ ràng đây là hình chụp sinh nhật sao cứ y như ảnh thờ ?
Vô số vấn đề quanh quẩn ở trong lòng khiến đầu óc của tôi giờ phút này đau đớn nhức nhối như muốn nổ tung. Nỗi sợ hãi nghẹn ở trong yết hầu, ngay đến thở thôi cũng khiến tôi cảm thấy cực kỳ tốn sức.
"Cô lề mề cái gì , có kể chuyện cổ tích cho con nghe nữa không?" Thằng bé đá mạnh vào ván giường.
Rõ ràng chỉ là một cầu bình thường của đứa trẻ con vào giờ phút này lại khiến tôi cảm thấy như bị hối thúc từ tận linh hồn.
Ván giường kêu cót két… Tôi sợ âm thanh quá lớn sẽ đánh gã bên ngoài liền vội vàng quơ lấy quyển truyện ngồi lên giường.
Tôi mở quyển truyện cổ tích ra … Bên trong hoàn toàn không phải là chuyện cổ tích gì mà chỉ là những hình ảnh về một câu chuyện cũ kinh dị và khủng khiếp!
Cổ họng như bị một cánh tay lớn bóp nghẹn. Thật lâu sau tôi mới có thể tìm lại giọng của mình, đọc những chuyện viết trong đó mà đọc lên cho thằng bé đang yên tĩnh ngồi bên nghe.
Bạn thấy sao?