"Bà Dương! Những chuyện kế tiếp mà tôi tiết lộ có thể bà hoảng sợ, xin hãy chuẩn bị sẵn tâm lý." Vị cảnh sát vô cùng nghiêm túc.
Tôi khẽ gật đầu. Đôi tay co quắp ôm chặt ly nước trước mặt.
"Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra thực tế ra rằng phổi của Đậu Đậu bị tích rất nhiều nước. Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm thi thể thì Lục Đậu Đậu tử vong là do ngạt nước, không phải là do đánh c.h.ế.t."
Ngạt nước! Đậu Đậu là vì bị c.h.ế.t đuối sao?!!!
Tôi nháy mắt liền cảm thấy run rẩy cả người giống như đã nghe một câu chuyện kinh dị đáng sợ!
"10 giờ tối ngày 14 tháng 2, chúng tôi nhận một cuộc điện thoại báo cảnh sát. Người đàn ông trong điện thoại rằng vợ của mình đã tự tay gi.ế.t c.h.ế.t con trai của bọn họ. Lúc chúng tôi chạy tới hiện trường thì Đậu Đậu là đang ngâm mình trong bồn tắm."
Nỗi đau đớn xâm chiếm từng dây thần kinh của tôi.
Tôi không thể chịu đựng nổi! Lúc Đậu Đậu còn sống đã bị dày vò đến mức nào chứ? Thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu mà!!!
"Dựa vào khẩu cung cùng ngày hôm đó của Lục Cẩn thì ta khai rằng vợ Dương Hoan của mình có triệu chứng bệnh tâm thần. Lúc vụ án phát sinh thì chỉ có vợ và con trai của ta ở nhà. Khi ta trở về vào lúc 10h liền chẳng thấy bóng dáng vợ mình đâu mà chỉ phát hiện ra con trai nằm ở trong bồn tắm."
"Lục Cẩn là tôi đã gi.ế.t Đậu Đậu!" Tôi sốc đến nỗi không thể ngậm miệng lại.
"Dựa vào lời khai của ta thì thật sự rất đáng hiềm nghi!"
"Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ con mình ở trong bồn tắm!!!" Còn chưa đợi cảnh sát hết thì tôi đã kích đứng bật dậy.
Mặc dù tôi thật sự không biết rốt cuộc hôm đó là đã xảy ra những gì tôi tuyệt đối khẳng định bản thân sẽ không như thế với Đậu Đậu.
Trên đời gì có người mẹ nào lại như thế!
Có lẽ tôi sẽ nhất thời nổi điên mà đánh vào tay con sao có thể chịu đựng thằng bé phải thống khổ chịu đựng mà c.h.ế.t chứ?
Bạn thấy sao?