Suỵt, Đừng Lên Tiếng! – Chương 1

"Đừng lên tiếng, giả vờ như bình thường đi!"

 

Lúc 3 giờ sáng, tôi bị âm báo tin nhắn ở bên cạnh gối đầu của mình đánh thức.

 

Tôi cầm điện thoại lên thoáng qua, tin nhắn là do chồng của tôi, Lục Cẩn gửi tới. 

 

Thế là tôi bèn tức giận xoay người, đạp mạnh vào kẻ đang ngáy như sấm rền kia: "Anh bị khùng hả? Nửa đêm nửa hôm còn gửi tin nhắn cho em ?" Tôi tức giận lải nhải.

 

Lục Cẩn quay người qua…

 

Ngay lập tức, nỗi sợ hãi như sóng trào quét qua từng lỗ chân lông của tôi. Người nằm bên cạnh tôi căn bản không phải là Lục Cẩn!!!

 

Gã trước mắt đang mặc bộ đồ ngủ giống như Lục Cẩn, thậm chí đến vóc dáng hay kiểu tóc cũng trông vô cùng giống hệt với Lục Cẩn gương mặt lại hoàn toàn khác biệt!

 

Tròng mắt của gã rất lớn, trợn trừng ra ngoài còn miệng thì đỏ au giống như đã bôi m.áu tươi, tươi dữ tợn tôi.

 

1.

 

Một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy xộc lên tới đỉnh đầu, cơ thể tôi bắt đầu không thể khống chế nổi mà run rẩy.

 

"Em sao Hân Hân?" Giọng của gã nghe cực kỳ giống với Lục Cẩn.

 

Tôi hé môi không ngừng đánh bọ cạp, nỗi sợ bị kẹt trong cổ họng không thể phát ra bất cứ tiếng nào.

 

Đột nhiên, tôi nhớ đến nội dung trong tin nhắn kia: "Giả vờ như bình thường!".

 

"Hân Hân, sao em run dữ ? Bộ lạnh lắm sao?" Gã nhe răng nở nụ dữ tợn với tôi, khóe môi đỏ tươi nhếch lên đến tận mang tai.

 

"Không... Không sao!" Tôi cố kìm nén nỗi sợ hãi từ trong nội tâm, cố gắng mãi mới bật ra câu trả lời phía sau lưng đã ướt đẫm.

 

"Lúc nãy em có tin nhắn gì ? Cho xem thử đi?" Gã tắt nụ , chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt bên gối của tôi.

 

Tôi vô thức muốn giật lấy điện thoại vẫn chậm một bước, thế là đành trơ mắt ta lấy đi nó.

 

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt. Nếu như để cho ta phát hiện ra tin nhắn kia thì hậu quả thật khôn lường!

 

Tôi không ngừng cầu nguyện cho tin nhắn đừng để bị trông thấy…

 

"Máy của em cài mật khẩu gì?" Một bên gò má của gã hiện lên vẻ âm u, kinh khủng đến cực điểm.

 

"Thì là ngày sinh nhật của đấy!" Tôi nắm chặt chiếc chăn trải trên giường như muốn khảm cả mười ngón tay của mình vào đó.

 

Gã chần chừ vài phút, sau đó im lặng điền mật khẩu.

 

Thật ra, mật khẩu không phải là ngày sinh của Lục Cẩn mà là của chính tôi! Nếu như là Lục Cẩn thật sự thì gã phải biết mật khẩu của điện thoại này!

 

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh...

 

"Đừng quên luôn ngày sinh của mình đó nhé?" Tôi chằm chằm vào gương mặt đáng sợ của gã, e dè hỏi thăm.

 

Trái tim khủng hoảng như bị một bàn tay lớn bóp chặt.

 

"Xoẹt!"

 

Tôi vừa hỏi dứt câu liền nghe tiếng điện thoại mở khóa, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cuống họng!

 

Sao lại có thể như ?

 

Gã đàn ông này không phải là Lục Cẩn, tại sao lại nắm ngày sinh nhật của tôi chứ? Hơn nữa, gã còn biết chính xác mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi!

 

"Hân Hân à, em xạo thật đó!" Gã toét miệng quỷ dị với tôi.

 

Toàn bộ lông tơ trên người tôi đều muốn dựng đứng!

 

"Cái này là gì?" Gã giơ tin nhắn ra trước mặt tôi, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

 

Tôi run lẩy bẩy như cái sàng, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống.

 

"Sao em biết ? Mà không phải là do gửi cho em sao?" Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, còn giả vờ như đang tức giận.

 

"Con đ* này! Mày còn dám mạnh mồm nữa hả?" Gã đột nhiên trở nên hung hăng, tát thật mạnh vào mặt tôi.

 

Tôi đau đớn ôm mặt, khó tin người đàn ông đang ở ngay trước mắt.

 

Hắn đóng vai của Lục Cẩn, ăn mặc giống y như đúc với chồng tôi, còn ngủ ở ngay bên cạnh tôi nữa… tuyệt đối lại không phải là Lục Cẩn!

 

Con đ* à?

 

Lục Cẩn tuyệt đối sẽ không mắng tôi như thế!

 

Lục Cẩn là từ thời đại học của tôi, kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm mới nhận cái gật đầu đồng ý gả cho ấy của tôi. Lục Cẩn nâng tôi như nâng trứng, cho dù đã kết hôn thì vẫn luôn nhún nhường tôi.

 

Sau khi cưới, Lục Cẩn lập nghiệp kiếm tiền, mở một chuỗi các siêu thị còn tôi thì ung dung an nhàn một bà chủ. Cuộc sống trôi qua vô cùng mỹ mãn, chúng tôi còn có một cậu con trai đáng tên là Đậu Đậu!

 

Hôm nay là ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của tôi và Lục Cẩn. Sau khi đón Đậu Đậu từ nhà trẻ trở về, tôi liền tự tay nấu một bàn thức ăn lớn, tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp… Nhưng nào ngờ chỉ nhận một cuộc điện thoại báo phải tăng ca xã giao của Lục Cẩn.

 

Sau khi giận dỗi cúp điện thoại, tôi cũng không còn tâm trạng để ăn cơm bèn leo lên giường đi ngủ sớm. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thoáng có cảm giác như Lục Cẩn đã trở về, còn vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi. Bởi vì vẫn còn giận chồng bỏ mình đi tăng ca nên tôi không thèm quay đầu qua .

 

Mà vào giờ phút này tôi mới biết, có lẽ ngay từ đầu… người nằm bên cạnh tôi đã là một kẻ xa lạ nào đó.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...