Suýt Chạm Được Mặt [...] – Chương 5

Khoảnh khắc ba và Lưu nhau , đó là một vẻ đẹp thuần khiết mà không bút vẽ nào có thể tả nổi.

Những ngày tháng ấy, dù có nhớ lại bao nhiêu lần, tôi vẫn thấy ngọt ngào đến mức nước mắt rơi.

Ba không chỉ ngày càng vui vẻ, mà còn trở nên trẻ trung hơn.

Khi đối diện với Lưu, ông luôn không dám ngẩng đầu lên.

Chỉ cần Lưu đến gần, ba lại đỏ mặt, tai cũng đỏ lên, tay cứ xoa xoa không ngừng.

Dân làng xì xào, sao lại có đôi nam nữ mất hết thể diện như , thậm chí thấy tôi cũng mắng là "ranh con đê tiện”.

Nhưng bất ngờ bà nội lại thay đổi, vào lúc này bà bảo vệ tôi.

: “Đừng có mắng cháu của tôi!”

Đây là lần đầu tiên bà nhận tôi là cháu của bà.

Bà còn lấy ra những chiếc kẹo mà trước đây bà thà cho chó ăn chứ không cho tôi, nhét vào tay tôi và : "Ngoan, nghe lời bà, sau này mỗi lần ba con gặp đàn bà đó, con phải nằm xuống mà khóc, biết chưa?”

“Nếu ba con cứ gặp cái người xấu xa đó, ông ấy sẽ bỏ con đấy!”

“Lúc đó con sẽ không còn ai cần nữa đâu, hổ trên núi sẽ xuống ăn thịt con đấy!"

Tôi ăn kẹo mà lòng không hề bị lừa dối, trong lòng thầm thề rằng sẽ không để bà mãi.

Tôi mà chịu sao!

Cô Lưu chẳng phải là người ác độc gì cả.

Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời này!

Cô ấy sẽ tết tóc cho tôi, sẽ xức nước thơm cho tôi, sẽ để những quả dại lớn nhất cho tôi ăn.

Hơn nữa, Lưu vừa dạy tôi một điều…

Mọi sự việc đều có nguyên nhân, trên thế gian này không có nào mà không có lý do.

8

Tôi không những không hiểu chuyện, mà còn chạy đến chỗ Lưu càng ngày càng nhiều, mỗi ngày vừa tan học là tôi lại lao thẳng đến đó.

Cô Lưu sẽ kể cho tôi nghe về câu chuyện của ấy và ba tôi ngày xưa.

Cô ấy và ba tôi là học, khi còn trẻ, hai người đã hứa sẽ cùng nhau đi học đại học và ra ngoài cùng nhau.

Nhưng thực tế lại là, khi Lưu học đến lớp 9, gia đình không cho tiếp tục học nữa.

Cô ấy khóc mấy ngày mấy đêm, ba tôi an ủi rằng ấy sẽ cố gắng học hành thi đậu đại học, và sau này nhất định sẽ đưa ấy ra ngoài.

Cô Lưu đặt tất cả hy vọng vào ba tôi, ba tôi mang theo hy vọng của Lưu, không quản sống chết mà học hành.

Cuối cùng ba tôi thi đậu vào đại học ở Bắc Kinh, bà nội không cho ba tôi đi học.

Nói đến đây, mắt Lưu đã đỏ hoe.

“Bà nội không cho ba con đi học đại học cũng không cho ba con lấy , bà ấy chê có học thức, không dễ dàng kiểm soát.

“Sau này, lấy chồng không còn vui vẻ nữa.”

“Dù ba con không , biết những năm qua ba con sống cũng không vui vẻ gì.”

“Tại sao bây giờ hai người lại vui vẻ thế ạ?” Tôi ngẩng đầu hỏi ấy.

Cô Lưu hít một hơi, rồi mỉm .

“Ừ, bây giờ có 'Nhật hữu Tiểu Noãn, tuế hữu Tiểu An, chúng ta đương nhiên là vui vẻ rồi!"

Vừa dứt lời, không biết từ lúc nào bà nội đã đến gần và ném cái chổi lửa vào chúng tôi.

Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì căn nhà tranh đã bùng cháy lên ngay lập tức.

Bà nội vừa mắng vừa chửi: “Cho chúng mày lôi hồn kéo vía của con trai tao, tao sẽ thiêu chết hai đứa mày, hai thứ tai hoạ này!”

Ngọn lửa dữ dội bốc cao, khói đen cuồn cuộn, những mảnh vụn bay ra đầy tia lửa, ngọn lửa nóng bỏng loang ra khắp nơi, tôi bị dọa sợ đến mức ngây người.

Khi Lưu lao đến ôm tôi, một thanh gỗ cháy vừa lúc rơi trúng.

Cô ấy dùng cánh tay chắn lại, che cho tôi khỏi thanh gỗ sẽ rơi vào mặt tôi.

Khi ôm tôi chạy ra ngoài, thanh gỗ đã cháy rụi cánh tay , để lại những vết bỏng đau đớn.

Khi ba tôi chạy tới, mái tranh đã trở thành đống tro tàn.

Ngọn lửa này đã thiêu cháy hết những tiếng vui vẻ của chúng tôi ở đây.

Tôi và Lưu ôm chặt lấy nhau, cả người run rẩy, ba phải vất vả lắm mới tách chúng tôi ra.

Tôi sợ hãi ba, nước mắt tuôn rơi chẳng thể thốt ra tiếng khóc.

Cô Lưu không khóc, ấy cuộn người lại, ôm đầu gối, ánh mắt trống rỗng về phía trước.

Ngọn lửa này đã thu hút tất cả mọi người trong làng đến.

Nhưng bà nội không hề cảm thấy có lỗi, bà vẫn hò hét : “Tao là vì mọi người, hai tai hoạ này sớm muộn gì cũng sẽ chết cả làng này!”

9

Nhìn thấy chúng tôi không bị sao, chẳng ai nghĩ rằng bà nội đã sai.

Những lời lẽ cay độc, những ngón tay chỉ trích đều nhắm vào Lưu.

“Đều là lỗi của ta, sao lại đi quyến rũ con trai người ta như .”

“Các người không biết đâu, ấy trở về sau khi bị người khác ly hôn, vốn dĩ là một người không biết xấu hổ, gì có chuyện tốt đâu!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...