“Tôi đã ra từ lâu là cái loại cáo già không yên phận, có tôi ở đây thì đừng hòng đụng đến con trai tôi!”
Bà nội vung cây chổi lên đánh.
Ba lao ra chắn trước mặt Lưu, hứng trọn một cú vụt mạnh mẽ.
Cô Lưu lại ôm chặt lấy tôi, cố gắng bảo vệ tôi trước những ánh mắt hung dữ phía sau.
Nhìn thấy cảnh ấy, ba liền giật lấy cây chổi trên tay bà nội, bẻ đôi rồi ném xuống ruộng.
Hành này khiến bà nội nổi trận lôi đình.
Ngay lập tức, bà ngồi phịch xuống đất, gào khóc om sòm, kêu trời trách đất, lớn tiếng buộc tội ba vì một người đàn bà không biết xấu hổ mà dám ra tay với mẹ ruột.
Đám đông cũng hùa theo, xì xào chỉ trích Lưu, mắng là loại đàn bà không còn liêm sỉ, thậm chí có người loại như đáng bị bỏ vào lồng heo dìm xuống nước.
Tôi cảm nhận rõ cơ thể Lưu đang run rẩy.
Cô đã không còn dáng vẻ tự tin và thanh lịch như trước, đôi môi mím chặt, cúi đầu thật thấp.
Đám đông càng ngày càng đông, vòng vây càng lúc càng chật, những lời mắng nhiếc cũng trở nên cay độc hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Lưu tái xanh, ba đột nhiên nổi giận.
Đôi mắt ba đỏ ngầu, siết chặt nắm tay, gầm lên một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi! Các người chẳng biết gì cả, dựa vào đâu mà dám ấy không biết xấu hổ?”
“Ngày xưa nếu không phải mẹ tôi nhúng tay hủy chúng tôi, thì tôi và ấy đã là về chung một nhà rồi!”
Giọng ba đầy phẫn nộ, lẫn vào chút nghẹn ngào. Ba chỉ vào bà nội mà : "Bà không cho tôi đi học tôi còn có thể chịu đựng, bà ép tôi lấy người tôi không tôi cũng chịu, bà có thể để cho ấy một con đường sống không?
"Ngày xưa bà vì muốn chia rẽ chúng tôi mà bịa đặt xấu, hủy hoại danh dự của ấy, bây giờ bà còn muốn ấy sao?!”
“Bà đã cả đời tôi rồi, bà có thể đừng tổn thương thêm ai nữa không?”
Nghe , bà nội càng khóc to hơn.
Mọi người xung quanh đều khuyên ba: “Đều là chuyện cũ rồi, sao còn cứ lôi ra đau lòng mẹ mình như ?”
Ba bỗng nhiên dùng hai tay túm lấy tóc mình, dậm mạnh chân, gào lên: “Nhưng tôi không thể qua nổi! Tôi sao qua nổi đây!”
Giọng ba run rẩy, như thể ba đã dùng hết sức lực cuối cùng, như muốn xé nát cả thế giới này.
Nhiều năm sau, tôi mới hiểu ánh mắt của ba lúc ấy gọi là “tuyệt vọng.”
Nhìn ba như một người điên dại, không ai dám gì thêm, ngay cả bà nội cũng ngẩn người, khuôn mặt nhăn nheo còn có cả nước mũi không dám lau đi.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ba ‘không qua ’ là có ý gì, cũng không hiểu vì sao ánh mắt của ba lại đáng sợ đến thế.
Nhưng tôi biết, tôi là đóa hoa hướng dương mà ba đã gieo trồng từ những hạt đất bùn mà bà nội vứt bỏ.
Mọi người đều sợ ba, tôi thì không hề sợ chút nào.
Tôi nắm lấy tay ba, ép sát lòng bàn tay ba vào tay tôi, giống như ba vẫn thường dỗ dành tôi, tôi nhẹ nhàng dỗ ba: “Ba, dù không qua , con nắm tay ba, chúng ta sẽ vượt qua.”
7
Kể từ ngày đó, mọi người không dám chỉ trỏ sau lưng ba nữa, cuộc sống của Lưu lại trở nên khó khăn.
Cô là người phụ nữ đã gả đi, nhà mẹ không đón nhận, dân làng cũng không chấp nhận .
Ba đã xây cho Lưu một túp lều cỏ ở sau núi để tạm trú.
Dù những lời bàn tán vẫn không ngừng, Lưu trông có vẻ rất vui vẻ.
Cô ấy đã trang trí túp lều rất đẹp mắt.
Những chai thuốc trừ sâu mà nhặt ngoài đồng, rửa sạch rồi cắm hoa dại vào, đặt lên trên bàn gỗ.
Trên bàn còn có một cây bút, một viên mực, và một đống giấy.
Ba tôi đang di chuyển cây tre ở cửa, còn Lưu ở bên trong trải giấy ra và viết mấy chữ lớn.
Tôi chống cằm bên cạnh, từng chữ từng chữ đọc theo.
Cô Lưu viết: “Nhật hữu tiểu noãn, tuế hữu tiểu an.”
*Ngày có chút ấm áp, năm tháng có chút an nhiên*
Đây là những chữ ba dạy tôi đầu tiên, và ba đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Trên này có tên của con!”
Cô Lưu nghiêng đầu mỉm : “Cũng có tên của trên đó!”
Cô Lưu : “Con tên Điền Tiểu Noãn, tên Lưu Tiểu An, chúng ta là Tiểu Noãn và Tiểu An.”
Lúc đó tôi không hiểu giữa nam và nữ, tôi chỉ biết ba đã lừa dối tôi.
Mỗi lần ba đọc mấy chữ này, ông đều chỉ có Tiểu Noãn là đủ.
Hứ! Rõ ràng là ba còn có Lưu, Tiểu An nữa mà!
Cô Lưu định treo hai tờ giấy đó lên cửa.
Cô ấy treo chúng trước cửa, còn ba tôi thì ở bên cạnh, thêm một nắm đất cuối cùng vào cây tre.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương đất ẩm và mùi thơm của rơm rạ.
Nhìn lên trời, mây trắng trôi bồng bềnh, cúi đầu xuống, nụ của Lưu như hoa nở rộ.
Bạn thấy sao?