Ông ôm tôi, từng bước một rời khỏi căn nhà, không quay đầu lại, toàn thân ông run rẩy.
Tôi không biết vào giây phút đó, ba đã có tâm trạng ra sao.
Nhưng khi ông bước qua cửa, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tôi, bầu trời của tôi đã bừng sáng.
Sau chuyện này, ba càng chăm sóc tôi kỹ càng hơn.
Ông đi đâu cũng mang tôi theo.
Khi việc trên đồng, ông đặt tôi bên bờ ruộng và đọc thơ cho tôi nghe.
Khi giúp người khác xây nhà, ông cõng tôi trên lưng và hát những bài đồng dao.
Khi tôi bập bẹ tập , ông dạy tôi nhận biết chữ, học đếm, và hiểu lễ nghĩa.
Người ta thường xuyên chế nhạo ông: “Lão Điền, nuôi một đứa con , sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn đấy!”
Ba tôi không vội, không giận, chỉ một câu mà người khác nghe không hiểu: “Nuôi lại chính mình thôi mà, thì có gì mà thiệt hay không thiệt?”
Tôi dần dần lớn lên, bà nội cũng dần dần không gì tôi nữa.
Ngoài việc dạy tôi học chữ, đọc sách, ba còn dẫn tôi chạy bộ quanh làng mỗi ngày.
Ông luôn : “Một người không chỉ cần có cái tâm đủ mạnh để thoát khỏi mọi ràng buộc, mà đôi chân cũng phải đủ nhanh để chạy thoát.”
Vì , mỗi lần bà nội đến gần tôi, tôi đều chạy thật nhanh.
Bà đuổi không kịp, liền đứng đó mắng chửi không ngừng.
Nhưng mỗi lúc như , ba chỉ nheo mắt tôi và . Tôi chạy càng nhanh, ông càng vui.
Ba dường như đã trở thành một con người khác.
Ông không còn nghe lời bà nội trong mọi chuyện, cũng không còn sợ bà dùng dây thừng để đe dọa.
Khi cãi nhau với bà, ông không còn giữ vẻ nho nhã, mà dùng toàn những lời lẽ tục tĩu mà bà hiểu .
Mọi người trong làng đều rằng ba tôi đã trở nên thô lỗ, thậm chí còn thô ráp hơn cả những người đàn ông trong làng.
Mẹ con cùng chung dòng máu, mỗi lần cãi nhau đều là những lời lẽ cay độc và khó nghe nhất.
Mỗi lúc như , ba lại đuổi tôi đi chỗ khác hoặc dùng tay bịt tai tôi lại.
Ông luôn : “Tai của Tiểu Noãn là để lắng nghe những điều tốt đẹp và hay ho nhất trên thế gian này.”
5
Không ngờ rằng, tôi thật sự đã nghe những lời đẹp đẽ và êm tai nhất trên thế gian này.
Hôm đó, ba dẫn tôi ra đồng thu hoạch bắp ngô.
Không biết từ khi nào, một người phụ nữ đứng trên bờ ruộng.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa rất đẹp, mái tóc xoăn buông xõa, đôi tai đeo những món đồ trang sức lấp lánh.
Cô ấy giống như một nàng tiên, đứng đó hoàn toàn khác biệt với khung cảnh xung quanh.
Tôi ngơ ngác ấy rất lâu, còn ấy thì mỉm dịu dàng lại tôi.
Một lát sau, ấy ngọt ngào cất tiếng gọi tên ba tôi: “Điền Phong.”
Ba tôi quay đầu lại, ngay khoảnh khắc đó ông sững sờ.
Ánh mắt ông chuyển từ không dám tin, sang bối rối, rồi đến khó xử.
Ông cố gắng chỉnh sửa lại quần áo, muốn mình trông gọn gàng hơn.
Nhưng khi cúi xuống đôi chân lấm đầy bùn đất của mình, ông lại không dám ngẩng đầu lên nữa.
Ông xoa xoa hai tay, ho vài tiếng, rốt cuộc cũng chẳng lời nào.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ ấy lên tiếng trước.
Cô : “Lâu rồi không gặp.”
Nhìn thấy ba tôi luống cuống, ấy chuyển ánh mắt sang tôi.
Cô ấy ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đưa cho tôi và : “Cháu chắc chắn là Tiểu Noãn đúng không? Trông thật xinh xắn!”
Giọng ấy rất ngọt ngào và mềm mại, trên người tỏa ra một mùi hương thơm dịu, nụ rạng rỡ cong cả khóe mắt và lông mày.
Cô cầm lấy bàn tay bẩn thỉu của tôi, lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay thơm phức, nhẹ nhàng lau sạch.
Sau đó, lại giúp tôi vuốt lại mái tóc rối bù như tổ chim, khéo léo buộc lại thành hai bím tóc gọn gàng.
Ba đứng ngay bên cạnh, chỉ lặng lẽ , đứng thẳng tắp như thể bị thầy giáo gọi tên ở trường, không dám nhúc nhích.
Nhưng tôi rõ ràng thấy trong mắt ba có một tia sáng khác lạ.
Cả làng đều tôi là sao chổi, ngoài ba ra chẳng ai chuyện với tôi dịu dàng như , càng không ai giúp tôi lau tay hay buộc lại tóc.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi tin rằng ấy chính là người có thể ra những lời đẹp đẽ và êm tai nhất trên đời.
Thấy tôi chưa đậy, lại đưa viên kẹo ra lần nữa và : “Tiểu Noãn, cầm đi, ngọt lắm đó!”
Tôi ngước lên ba, thấy ông không lắc đầu, thế là tôi đưa tay ra nhận lấy viên kẹo.
Nhưng tôi không ngờ rằng…
Cái hành nhận viên kẹo ấy lại mang đến cho ba một rắc rối lớn.
6
Chúng tôi còn chưa về đến nhà thì những lời đồn đại khó nghe đã lan đến trước cửa.
Bà nội cầm cây chổi chạy ra, phía sau còn dẫn theo một đám người đến xem náo nhiệt.
Bà chẳng phân biệt đúng sai, liền chỉ vào Lưu mà mắng chửi: "Đồ đàn bà hư hỏng mất nết, mới bỏ chồng xong đã quay về quyến rũ con trai tôi, định giở trò gì hả?
Bạn thấy sao?