Ta ném roi, thân run như cành trúc, khóc lóc chạy đến bên Cố Thừa Cảnh, đất trời như muốn rung chuyển.Trong mắt Cố Thừa Cảnh, ta thấy rõ thái độ khinh ghét không hề che giấu.Nhưng hắn không dám chạy trốn.Ta dang rộng vòng tay ôm lấy hắn, kêu gào thảm thiết: "Vương gia, viên gạch ở n.g.ự.c rơi vào trong yếm rồi!"Chân mày Cố Thừa Cảnh khẽ , cúi người định ôm lấy ta.Thử mấy lần cũng không thể ôm nổi, hắn bực bội kéo ta ra sau cây, đưa tay vào trong áo, mặt đen xì lấy ra sáu viên gạch ném xuống đất."Nàng khá lắm, sao nàng không dỡ tường Vương phủ ra mà đắp lên người cho kín đáo?"Ta nhớ lại lúc nãy Hạ Khê Vân nũng với hắn, bỗng thấy vui.Long trọng bỏ lớp mặt nạ da người xuống, ta nở nụ dịu dàng tiến lại, ôm chặt lấy Cố Thừa Cảnh:"Phu quân, hôn thiếp"Cố Thừa Cảnh cụp mắt ta, giọng trầm thấp: "Có nhiều người đang , nàng thực sự muốn?"Ta bĩu môi chẳng thèm , toàn là đồ mặt dày, giả vờ trong sáng như sói xám.Cơn nóng ấm bất chợt áp sát, hơi thở rực rỡ trong chốc lát bao trùm cả người, Cố Thừa Cảnh nâng gáy ta mà hôn chậm rãi, triền miên.Ta chỉ muốn chọc tức Hạ Khê Vân, nào ngờ lại có một màn trình diễn nóng bỏng như ..."Vương gia, nghĩa muội của chàng giận bỏ đi rồi..."[Truyện đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạn thấy sao?