Hạ Khê Vân lạnh : "Đừng tưởng như ta sẽ ghi nhớ ơn huệ của ngươi, đây đều là chuyện đương nhiên."Nói xong ngoảnh mặt rời đi...“A Khanh, có phải là ngươi không?”Tôi vừa quay lại, may là Hạ Khê Vân chạy nhanh, nếu không đ.â.m phải thì ngại c.h.ế.t mất.“Ây, Nhâm đại nhân khỏe chứ…”Nhậm Thanh An rất khách sáo với ta, ta thấy khá không quen, hơi ngây thơ : "A Khanh, chẳng phải ngươi vẫn luôn gọi ta là An An sao…”Lúc này ta dám gọi hắn là An An, chút nữa Cố Thừa Cảnh sẽ để hắn yên ổn sao!Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút...Nhậm Thanh An là một tên ngu ngơ trong trường, theo cách gọi thông thường là kẻ si ."Mọi việc đều nghe theo A Khanh, A Khanh gì thì là ."“Đúng rồi A Khanh, ngươi rốt cuộc là nương của nhà nào , hôm nay đến toàn là con cháu của quan lại, cho ta biết, ngày mai ta sẽ đến cầu hôn!”“Được thôi, ngày mai Nhâm Trạng Nguyên nhất định phải đến vương phủ cầu hôn!”Vừa nghe tiếng , ta cứng đờ người lại…
Nhậm Thanh An vừa thấy Cố Thừa Cảnh thì sắc mặt đổi khác, đầy vẻ khó chịu.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếHai người này là đối thủ của nhau, Nhậm Thanh An trung thành với Hoàng đế, nhiều lần nhắc đến việc Cố Thừa Cảnh có ý bất trung.Ngươi là người của Lang Vương phủ?Nhậm Thanh An ta, với vẻ mặt đau thương như đã bị lừa...“Chẳng cần suy nghĩ, ta cũng biết tên ngốc này đã tưởng tượng ra một vở kịch mỹ nhân kế…”
Trời ơi, con thực sự chỉ đơn giản coi trọng cơ nghiệp rải khắp thiên hạ của phụ thân hắn ta, muốn bỏ phu quân để lấy hắn ta thôi mà…Cố Thừa Cảnh ôm chầm lấy ta: "Vương phi của bổn vương, chẳng lẽ không phải là người Lang Vương phủ sao?”Nhâm Thanh An mở to mắt như mắt bò: "A Khanh ngươi đã thành thân"Ta ưỡn thẳng lưng, mặt dày : "Các ngươi cũng chẳng hỏi ta, ta đã thủ tiết nhiều năm rồi..."Các ngươi?Nhâm Thanh An và Cố Thừa Cảnh cùng tôi.Ách, cái người này khi kích thì thường hay thật...Sắc mặt Cố Thừa Cảnh liền chìm xuống, quay người bỏ đi.Ta "á" một tiếng, không kịp để ý đến Nhậm Thanh An, liền vội vàng đuổi theo Cố Thừa Cảnh."Vương gia, hãy nghe thiếp giải thích đã..."
Cố Thừa Cảnh đi rất nhanh, thẳng hướng đến cửa cung, ta đuổi theo hắn đến cổng cung thì lên xe ngựa.Tên nam nhân khốn kiếp này lên xe ngựa, mặt lạnh tanh không lời nào, trông thật nghiêm túc.Ta liên tục chơi với các ngón tay, sờ cằm, gãi đầu, nhãn cầu chuyển rất nhanh.“Vương gia, thiếp cùng bọn họ thật sự không có gì, chỉ là cùng nhau đánh bạc vài lần. Bọn họ đều là phế vật, thua đến thảm , sau một thời gian họ trở thành kẻ thích bị ngược đãi và phát sinh ý đồ không an phận với thiếp.”
Bạn thấy sao?