Ta cùng Cố Thừa Cảnh từ từ quay đầu hắn ta, đồ ngốc!Diêm thống lĩnh khẽ ngước mắt, quỳ thẳng lưng, giả mù."Đã thế, ngươi hãy quỳ xuống mà hối lỗi!"Cố Thừa Cảnh liếc mắt Diêm thống lĩnh một cái, đặt ly xuống.Đi đến trước mặt ta, hai tay chống vào nách ta, giống như ôm trẻ con, một tay ôm lấy ta, đi thẳng vào phòng ngủ."Chàng cái gì, không phải quỳ sao, thiếp đêm nay muốn quỳ một đêm!"Ta là kẻ cứng đầu, đã quỳ một đêm thì dù là một phút cũng không thiếu.Cố Thừa Cảnh liếc tôi, đường nét quai hàm cứng rắn và lạnh lùng: "Phạt quỳ chẳng tích sự gì, ta nàng chuyện khác!"Sau đó...Quả nhiên một đêm.Ngày hôm sau, chân ta mềm nhũn còn không bằng quỳ thâu đêm!"Nghĩa tẩu trông tinh thần không tươi tỉnh cho lắm."Chuyển ngử bởi team Tuế TuếKhi Hạ Trà Xanh dùng bữa sáng, nàng ta lại bắt đầu chuyện.Cố Thừa Cảnh không đáp thong thả ăn cháo, tiện gắp cho ta một đũa bánh dày.Ta cả đêm tức giận chưa tan, nàng ta lại vội vàng bia ngắm sống, ta há tha nàng ta ư?"Ngươi đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy? Một bộ dáng không có kiến thức, thanh lâu cũng chưa từng đi dạo, bản lĩnh câu dẫn nam nhân một chút cũng không có, còn khoác lác kiến thức rộng rãi, trách không vương gia để ngươi vào mắt."Hạ trà xanh buông bát khóc nức nở rồi chạy mất.Phù!Ta đưa mắt đi chỗ khác, hờ hững húp cháo.
Cố Thừa Cảnh đặt tay lên lưng tôi, nhẹ nhàng xoa bóp: "Còn tức giận quá nhỉ."Ta trừng mắt hắn: "Chàng mau mau cưới tiểu thiếp đi, người cho đàng hoàng!"Cố Thừa Cảnh nhếch môi: "Không , lúc cưới nàng, bản vương đã hứa với nhạc phụ sẽ đối xử tốt với nàng, nếu không, với tính của nhạc phụ, ngày nào cũng lên triều đình can gián."Ta "bốp" một tiếng đặt đũa xuống, đến cha ta, cảm hứng của ta lập tức đến."Nói ra cũng phải, ba năm không về nhà, cha thiếp cũng nên nhớ thiếp rồi. Vậy thiếp về nhà ở một thời gian."Cố Thừa Cảnh nắm lấy tay ta, đôi mắt lấp lánh: "Bản vương không có nhà, nàng ba năm không về nhà. Bản vương vừa về nàng đã muốn về nhà, bản vương nhớ không nhầm thì vương phủ chỉ cách một con phố! Hơn nữa, nàng về rồi, ta nhớ nàng thì phải sao."Lời thổ lộ bất ngờ này khiến ta trở tay không kịp, ta vô cùng chán ghét : "Vương gia, đây có phải là chàng không? Mưu đồ soán vị, tranh giành quyền lực mới là tính cách của chàng! Sao từ khi ngài trở lại lần này, thiếp phát hiện ra rằng chàng đã không màng cả danh lợi rồi?"Cái này không thể !Cố Thừa Cảnh uống một ngụm cháo, thản nhiên : "Ta thiếu những thứ này sao?"Ta suy nghĩ một chút, tiến đến gần hơn, dụ dỗ : “Ngôi vị hoàng đế đã nằm trong tay chưa?”
Bạn thấy sao?