“Ta với nàng ta thật không có gì, nàng ta cứu ta, ta mang ơn nàng ấy, thế chẳng thích, chẳng thể lấy vợ.”Khẩu khí Cố Thừa Cảnh vui vẻ hẳn, khiến ta hoang mang không hiểu tại sao.Ta có sức hút lớn đến sao? Ba năm không gặp, hắn vẫn còn nhớ nhung ta?“Vương gia, ngài sẽ không thực sự để ý đến nàng ta chứ?”Cố Thừa Cảnh không thích, cũng không không thích, chỉ mơ hồ một câu: "Nếu không, sao có thời gian xem Diêm thống lĩnh viết những gì nàng mỗi ngày."Ta:…Đó không phải là để giám sát ta, sợ ta hoại hết gia sản của hắn nên mới theo dõi ta sao.
Quả nhiên đều là kẻ thích bị ngược đãi, bị ngược đãi quen rồi thì thích kẻ ngược đãi mình.Ta gượng gạo: "Vương gia, ngài đi đi ạ, thiếp đi ra ngoài dạo chơi."Cố Thừa Cảnh cũng không ngăn cản ta, ánh mắt ta... như muốn níu kéo.Ôi, thật ghê tởm.Ra khỏi phủ, ta liền xiết chặt lấy cổ Diêm thống lĩnh, gằn giọng hỏi hắn ta:"Ý của ngươi là gì, ngươi định gì?"Diêm thống lĩnh chấp tay thưa: "Vương phi, đừng tưởng thuộc hạ không biết ý đồ của người! Người muốn lấy gia sản để gả cho trạng nguyên!"
Ta xấu hổ nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi : "Liên quan gì đến ngươi?"Diêm thống lĩnh tức giận đến mức cổ họng sắp nghẹn ngào, : "Thuộc hạ đã theo hầu người nhiều năm nay, đã quen với lối việc tùy tiện của người rồi, không thể đổi người khác !"Hạ nương tướng mạo phúc hậu hiền lành, thuộc hạ không tin nàng ta dám ra tay đánh người!”Ồ, còn khá là có cá tính.
Cùng Tinh Hồi một bộ dáng đê tiện, ngoài miệng thì khuyên ta điềm đạm, trong lòng háo hức khi ta đi ra ngoài tạo nghiệp.Ta vỗ vỗ mặt hắn ta: "Được rồi, nghe kinh thành lại mở thêm một sòng bạc, đi, hôm nay đi dẹp nó!"Được rồi!Hai người các ngươi quỳ xuống! Không nhúc nhích!
Đêm khuya trăng lên giữa trời.Ta và Diêm thống lĩnh dáng người thẳng tắp quỳ trong sảnh chính.Sự khác biệt là, ta quỳ trên đệm, còn hắn ta quỳ trên sàn gạch thô.Cố Thừa Cảnh thong dong ngồi thưởng trà ở vị trí chủ tọa, khóe miệng khẽ nhếch , ánh mắt chúng ta chẳng khác gì ta thường ngắm Diêm thống lĩnh.Chính là chán ghét."Hai người các người quả là bản lĩnh, xông vào sòng bạc hoàng gia, hoại chỗ ăn của Hoàng thượng, gan to bằng trời, quả là ngông cuồng."Ta ngẩng đầu ngạo nghễ, mặt mày vênh váo:
"Thiếp đây chuyên dẹp sòng bạc Hoàng gia!"Trên mảnh đất kinh thành, chẳng kẻ nào tranh miếng ăn với ta, kể cả Hoàng đế!
Diêm thống lĩnh ngẩng đầu lên, thành thật đáp: "Thưa Vương gia, không mượn của ai cả là Vương phi cho mượn ạ!"
Bạn thấy sao?